Nguyễn Tuyển -
Tôi biết Ngô Vương Toại ở những năm còn lê la trên sân trường Đại Học Văn Khoa
ở Sài Gòn.
Thời đó, trường Đại Học Văn Khoa còn nằm trên
đường Nguyễn Trung Trực. Số sinh viên ngày mỗi đông hơn mà cơ sở, giảng đường
thì giới hạn, chật hẹp. Các lớp dự bị (tức năm đầu tiên, học một số môn tổng
quát. Nếu đậu, được ghi tên học các loại chứng chỉ chuyên biệt cho từng môn)
quá đông đảo phải sử dụng khu nhà “tiền chế” trên bãi đất trống (vốn là nền nhà
tù của Sài Gòn thời Pháp đô hộ bị phá bỏ).
Nhưng những năm từ 66, 67, các lớp dự bị được
dời lên trường sở mới trên đường Cường Để là khu đại học chung với Được Khoa,
Nông Lâm Súc. Khu nhà tiền chế (vốn được xây dựng bằng những vật liệu nhẹ trình
bày cách xây dựng nhà mới của Hoa Kỳ, cho một hội chợ) được sử dụng làm khu
sinh hoạt sinh viên. Trên đó, một căn (ở giữa) được sử dụng làm trụ sở Ban Đại
Diện Sinh Viên Đoàn. Một căn dài làm trụ sở Chương Trình Sinh Hoạt Thanh Niên
Học Đường (gọi tắt là CPS). Một căn làm trụ sở Ban ấn loát, phát hành các tập
giảng khóa cho sinh viên. Hội Họa Sĩ Trẻ xin được một căn nhỏ, đồng thời một
căn dành cho Đoàn Văn Nghệ sinh viên học sinh Nguồn Sống.
Ngô Vương Toại cùng một số bạn đã gom góp ít
tiền dựng một mái nhà tôn, vách tre đan, trống trải huếch hoác làm một quán cà
phê gọi là “Quán Văn”. Đây là chỗ tụ tập của bạn bè sinh viên trước hay sau giờ
học, hoặc vào những lúc không có lớp, ngồi tán dóc, hay bàn chuyện học hành.
Cuối tuần có các sinh hoạt văn nghệ bỏ túi. Nếu có những buổi sinh hoạt dự trù
rất đông người tới dự thì tổ chức ngay trên bãi cỏ rộng.
Sự nghèo nàn thô sơ của khung cảnh nhưng lại
quyến rũ được rất nhiều người không riêng gì giới sinh viên. Những người như
danh ca Thái Thanh cũng từng tới đó hát cho sinh viên nghe hay nhạc sĩ Phạm Duy
trình bày những sáng tác mới nhất của ông. Khánh Ly được mệnh danh là “nữ hoàng
chân đất” và nổi tiếng từ đây khi đem giọng hát mệt mỏi rã rời trình bày các ca
khúc Trịnh Công Sơn.
Một buổi tối, tôi được tin Toại bị bắn, không
biết sống chết ra sao.
Khi Toại bị bắn, lúc đó tôi đang làm phóng
viên cho Đài Phát Thanh Sài Gòn, và không có mặt.
Hoàng Xuân Sơn, người cùng Toại tổ chức Quán
Văn, có mặt và đứng gần Toại buổi tối ngày 16/12/1967 khi bọn họ tổ chức cho
Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn tại giảng đường mới (đường Cường Để) và bị
bắn.
Nhà thơ Hoàng Xuân Sơn (hồi đó cũng là sinh
viên Văn Khoa) tường thuật lại vụ bắn trong một hồi ký như sau: “Giờ giải lao,
xuất hiện một đôi nam nữ ăn bận khá lịch sự từ từ tiến lên diễn đàn. Nam: quần
màu sậm, sơ mi trắng, tay thọc túi quần. Nữ: áo dài xanh lá mạ, đeo kính gọng
xếch mắt mèo, tay ôm một chiếc cặp lớn, căng phồng. Ngô Vương Toại đang ở trên
sân khấu nói qua về công việc bầu bán ban đại diện sinh viên văn khoa sắp tới.
Nam ngỏ ý xin được góp lời. Nữ đứng sát bên
kéo khóa mở cặp. Và rồi trờ tới. Trờ tới nguyên văn: “Xin tất cả anh chị em yên
chí. Chúng tôi đã bố trí chung quanh cả rồi – Hôm nay, nhân ngày kỷ niệm 7 năm
thành lập Mặt trận Giải phóng Miền Nam . . .”
Cái gì mặt trận!? Nam nói chưa dứt câu, Toại
phản ứng lẹ như chớp; nhanh tay giật lại micro: “Ẩu nà, câm mồm!... ” Quát:
“Đứng im!” Và đoàng đoàng, hai phát súng nổ liên tiếp. Tôi hoa mắt thấy thân
hình Toại văng bật vào tường dưới bảng đen. Nhiều phát súng nổ liên tiếp sau
đó. Nguyễn Văn Tấn tự Tấn Mốc cầm chiếc ghế nhào lên cứu bạn. Và rồi cũng ăn
đạn vào chân té qụy xuống bục sau đó” (Hoàng Xuân Sơn. Chạm Mặt Tử Thần. damau.org).
Một bạn khác của Toại kể rằng đầu tiên, Toại
được bạn bè và một khán giả là sĩ quan hải quân đến nghe hát đưa vào bệnh xá
của Hải Quân Công Xưởng cấp cứu vì nơi đó gần nhất. Tuy nhiên, vì không có các
trang bị giải phẫu nên Toại được sơ cứu và chuyển gấp đến bệnh viện Bình Dân.
Theo lời kể của Nguyễn Văn Tấn bút hiệu Cao
Sơn (bạn bè đặt tên là Tấn Mốc, qua đời ở San Jose cuối năm 2013) với người
viết bài này cách đây mấy năm. Tấn là một nhân viên của Phủ Đặc Ủy Tình Báo
VNCH, có trách nhiệm theo dõi hoạt động của giới sinh viên. Cũng bị trúng đạn
trong vụ bắn nhưng vết thương rất nhẹ ở chân, Tấn được lệnh bảo vệ an toàn cho
Toại ở bệnh viện. Một đêm có kẻ lạ mặt vào phòng Toại nằm trị thương rút súng bắn
nhưng Tấn nhanh tay hơn, rút súng bắn trước nên hạ được tên VC được lệnh giết
Toại cho chết luôn.
Nhiều truyền đơn của VC rải ở một số trường
đại học lên án tử hình một số sinh viên, tham gia Liên Minh Á Châu Chống Cộng,
trong đó có tên Ngô Vương Toại. Nếu không có Tấn Mốc nhanh tay và bình tĩnh
phản ứng, có lẽ Toại đã bị chúng giết chết từ ngày đó.
Thời đó, ít nhất có 4 sinh viên bị CS ám hại ở
Sài Gòn. Ngô Vương Toại (1967) và Bùi Hồng Sĩ (1968) đều bị bắn ở trường Đại
Học Văn Khoa nhưng đều thoát chết. Còn Trần Quốc Chương (con trai thẩm phán
Trần Thúc Linh) đã từng vào bưng rồi về học lại ở Y Khoa bị ném từ lầu cao
xuống đất chết. Lê Khắc Sinh Nhật thì bị ban ám sát của Thành Đoàn CS bắn chết
ở hành lang Đại học Luật Khoa Sài Gòn ngày 28-6-1971.
Vốn là người mê đàn đúm, bạn bè đấu láo, mỗi
khi có bạn rủ rê là có mặt Toại. Tính tình cởi mở, nhún nhường, không ai không
mến Toại. Suốt từ thời kỳ tôi biết Toại trên sân trường đến những ngày định cư
tị nạn ở Mỹ, tính tình Toại xưa nay vẫn vậy.
Tại Sài Gòn, Ngô Vương Toại làm phóng viên cho
một số nhật báo. Sang Mỹ định cư tị nạn CS ở vùng Hoa Thịnh Đốn, Toại từng làm
một tờ bán tuần báo (Diễn Đàn Tự Do) trước khi làm phóng viên/biên tập viên cho
Chương trình Việt Ngữ Đài Á Châu Tự Do.
Toại rất mê làm báo chỉ nghỉ khi sức khỏe
không còn cho phép.
Bị bệnh tiểu đường nặng, mấy năm trước, con
trai đẩy xe lăn đưa Toại xuống Quận Cam, coi như thăm bạn lần chót, nhưng Toại
vẫn sống, vẫn cố chống lại bệnh tật. Tháng Bảy năm ngoái, tôi lên vùng Hoa
Thịnh Đốn đưa tiễn Lê Thiệp, Toại ngồi xe lăn tới tiễn bạn. Hồi Tháng Hai, Toại
còn tới dự tiệc do nhóm nhân viên đài RFA tổ chức.
Cầu mong bạn ta hạnh phúc ở nơi không còn phải
suy nghĩ, phiền muộn.
Nguyễn Tuyển
No comments:
Post a Comment