Yêu Cầu Nói Với Người Mỹ “Chúng Tôi Không Hèn Nhát. Chúng Tôi
Không Sợ Chết…”
LTS. Suốt Tháng Tư 1975, nhà báo Pierre Darcourt có mặt tại
Sàigon, trực tiếp gặp và nghe nhiều điều riêng tư, từ các cấp thẩm quyền quân
dân sự miền Nam, như Tướng Nguyễn Khoa Nam, Bộ trưởng Hoàng Đức Nhã, lãnh tụ
Ngiệp đoàn Trần Quốc Bửu, tới…. Bà Ngô Bá Thành thủ lãnh phong trào Phụ Nữ Đòi
Quyền Sống. Ông cũng sát cánh với các đơn vị VNCH giờ chót tại các phòng tuyến
ven đô cho tới ngày cuối cùng và chỉ rời khỏi Saigon vào buổi trưa 29 tháng 4
năm 1975.
Những ngày giờ cuối cùng của VNCH được Pierre Darcourt viết
thành sách "Vietnam, Qu’as Tu Fait De Tes Fils" do Editions Albatros,
Paris xuất bản. Sau đây là một số sự ghi nhận của nhà báo Pháp đặc biệt này, được
lược trích theo bản dịch Việt ngữ "Việt Nam Quê Mẹ Oan Khiên" của Cựu
Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa, do Tủ sách Tiếng Quê Hương ấn hành. Tựa đề các trích
đoạn do toà báo đặt.
*
Thứ Hai, 14 tháng Tư,
1975
Vừa là Chủ Tịch
"Tổng Liên Đoàn Lao Động Việt Nam", một tổng liên đoàn rất hùng mạnh
vừa là Phó Chủ Tịch Tổng Công Đoàn Công Giáo Quốc Tế, ông Trần Quốc Bửu là một
người rất có quyền lực và rất được kính nể. Ở vào trạc tuổi 60, người tuy có
hơi gầy nhưng rắn chắc với đôi mắt sáng ngời, ông luôn luôn ăn mặc rất giản dị
với chiếc quần dài màu xám và một chiếc áo bốn túi nhẹ bỏ ngoài.
Vừa tranh đấu cho lý
tưởng quốc gia vừa tranh đấu cho công đoàn, bị lưu đày ra Côn Sơn trong thập
niên 40, ở đó ông từng ở chung phòng giam với Lê Duẫn, hiện là tổng bí thư đảng
Cộng Sản Việt Nam, ông đã vượt ngục và chỉ huy toán "đặc công 25? nổi danh
của ông trong thời gian trên 5 năm kháng chiến chống Pháp.
Bị tướng một mắt Nguyễn
Bình và đội an ninh chánh trị Cộng Sản hăm dọa tử hình, vì ông không chịu gia
nhập đảng, ông về Sai Gòn năm 1951 và qua Pháp. Ở đó ông theo học khóa công
đoàn từ 1952 đến 1954 ở đường Montholon, Ba Lê với Tổng Liên Đoàn Lao Công Pháp
(C.F.T.C.).
Về lại Sai Gòn, ông
thành lập Tổng Công Đoàn Lao Công Việt Nam (C.T.V.), nơi tập trung 85% lao công
Việt Nam.
Tổ chức của ông rất
vững mạnh, uy tín và đức tánh bình dân của ông trong giới cần lao đã giúp ông
có nhiều sự nâng đỡ từ các công đoàn Hoa Kỳ. Cả phía Cộng Sản cũng muốn chiêu
dụ ông. Lê Duẫn người đã từng ở chung nhà lao với ông ở Côn Sơn, bây giờ là
tổng bí thư đảng CSVN đã gởi cho ông một bức thư riêng để yêu cầu ông đừng đứng
chung với "bọn tư bản", phải giữ "thế trung lập"
hoặc"về với chánh nghĩa cách mạng". Ông Bửu đã trả lời thẳng thừng:
"Kinh nghiệm mà tôi đã có được với phương pháp của ông, và với lòng tôn
kính của tôi đối với quốc gia dân tộc của chúng ta không cho phép tôi tin rằng
chủ nghĩa Cộng Sản là giải đáp duy nhất cho nguyện vọng của dân tộc chúng
ta". Do đó Cộng Sản đã nhiều lần mưu sát ông nhưng không thành.
Trụ sở của Tổng Liên
Đoàn Lao Công Việt Nam nằm ở số 14 đại lộ Lê Văn Duyệt (đường Verdun cũ) trong
môt tòa nhà kiếng lớn, nóc nhọn thềm cao, kiến trúc theo kiểu Pháp, trước kia
là trụ sở của Câu lạc Bộ Thể Thao Đông Dương.
Ông Trần Quốc Bửu tiếp
tôi trong phòng làm việc của ông, một căn phòng rộng lớn sáng sủa, có một bàn
lớn và một số ghế dựa. Trên tường có treo một bức tranh lụa với hình một con
trâu màu xám tro, mõm to, chân đứng dưới ruộng lúa (biểu tượng của Tổng Liên
Đoàn là con trâu trong một bánh xe có răng cưa). Trên một giá đầy sách có treo
hình một sĩ quan Việt Nam còn trẻ, có cài một băng đen trên chéo góc. Ông Trần
Quốc Bửu bắt gặp cái nhìn của tôi, liền giải thích:
- "Đó là hình của
con trai tôi. tử trận hồi tháng 10 vừa qua. Thằng nhỏ đẹp trai quá, phải không
? Nó là một đứa rất gan dạ, thông minh và thẳng tánh. Môn nào nó cũng thành
công, học hành, thể thao, và đường đời nữa. Nó có vợ rất đẹp và nhu mì, và một
đứa con trai năm nay 3 tuổi. Nó chỉ huy một đại đội và đóng đồn trong quận lỵ
của một quận thuộc tỉnh Bà Rịa. Nó mới vừa được 27 tuổi thì….
Nói tới đây ông Bửu lắc
đầu nhè nhẹ, ngưng một vài giây và tiếp tục với một giọng thật rõ ràng, chậm
rãi và có mức độ.
"Tôi muốn nói cho
anh nghe về thằng con trai nầy, anh Pierre ạ. Con trai tôi đã chọn quân đội,
không phải vì nó ham chiến tranh, mà vì chúng ta đang ở trong thời chiến. Nó
đánh đấm cũng khá lắm và đã được khá nhiều huy chương. Chúng tôi khắng khít với
nhau lắm. Nó thường viết thư cho tôi. Vài tháng trước khi chết, nó đã tỏ ra rất
băn khoăn lo lắng, có lúc hoảng sợ nữa. Trong những ngày đầu của tháng 10, nó
có gởi cho tôi một lá thư, để tôi đọc cho anh nghe.
"Ba kính yêu,
Trong tiểu khu của con
tình hình đã đi xuống. Không phải vì dân chúng đã ngả theo sự tuyên truyền của
"phía bên kia", mà tại vì chúng tôi đang thiếu phương tiện để chiến
đấu. Mấy anh nông dân trong hàng ngũ "nhân dân tự vệ" không có đủ đạn
cho súng của họ, và họ còn phải tìm mua lựu đạn của mấy anh lính chánh quy,
thường ít đụng trận hơn họ. Phần các đơn vị chánh quy thì không phải họ tránh
chạm súng, mà cứ mỗi lần chạm địch, môt địch quân hơn hẳn họ cả về chiến cụ lẫn
đạn dược, nên họ cứ bị tổn thất thật nặng.
Để Ba hiểu rõ hơn tình
hình của tụi con, con phải giải thích cho Ba nghe một vài điểm về kỹ thuật.
Cộng Sản Bắc Việt thì dùng chiến xa T. 54 và đại bác 130 ly của Liên Xô. T.54
là loại chiến xa rất năng động, tuy thô kệch nhưng được bọc sắt rất dày và võ
trang hùng mạnh: một đại bác 100 ly lòng dài với 34 quả đạn trong xe, 2 liên
thanh 30 ly, và một liên thanh 50 ly, có tầm hoạt động 400 cây số đường bán
kính. Trong trường hợp tấn công, tụi con chỉ có ống phóng M.72 (loại ba-zô-ca
chống chiến xa). Súng nầy chỉ sử dụng có một lần, bắn xong là phải vứt ống
phóng đi, và nó chỉ thật sự hữu hiệu trong vòng 100 thước mà thôi. Do đó mình
phải bắn chiến xa địch trên bộ, thật gần, mới trúng đích được. Có nghĩa là mình
phải đi bộ đến trong tầm tác xạ chính xác của vũ khí tự động trên chiến xa
địch, để cho người ta giết chết mình… mà không chắc là mình sẽ hạ được nó. Trên
thực tế muốn tiến sát đến gần chiến xa thường rất là khó, gần như không thể
được, vì lúc nào chiến xa cũng có "bộ binh tùng thiết" đi mở đường
cho nó và bảo vệ nó. Còn pháo binh 130 ly dù là một loại vũ khí xưa, cũ, trên
20 năm rồi nhưng là một vũ khí đáng sợ. Nặng khoản 8 tấn, được xe xích kéo, có
tầm tác xạ tới 27 cây số và có thể bắn đi 6 quả đạn trong một phút. Chỉ cần có
3 khẩu pháo 130 dấu kín trong rừng, và với 1 giờ tác xạ (1000 quả đạn thôi)
cũng đủ đánh sập quận lỵ của bất cứ một quận nào. Đạn pháo 130 ly có thể phá vỡ
một miếng thép dày 27 ly, cho nên không có một kiến trúc nào, một công sự nào
chịu nổi sức công phá của loại pháo nầy. Dân chúng bỏ chạy hết và quân đội của
tụi con không thể nào chống trả mà không bị thiệt hại nặng vì chúng tôi chỉ có
pháo binh 105 ly với tầm tác xạ ngắn hơn nhiều, và đạn pháo thì được đếm từng
quả, 3 viên cho một khẩu trong một ngày, trong lúc địch thì được tiếp tế quá
dồi dào về đạn dược.
Để khóa miệng mấy khẩu
pháo binh Cộng Sản nầy, chúng ta bắt buộc phải có ưu thế tuyệt đối về Không
Quân. Điều nầy rất đúng trên lý thuyết, nhưng hoàn toàn sai trên thực tế.. Từ
khi có cuộc khủng khoảng xăng dầu, trực thăng quan sát và thám thính của chúng
ta chỉ được phép bay có 3 giờ mỗi ngày. Ngoài ra Cộng Sản còn được trang bị hoả
tiễn tầm nhiệt S.A.7 rất dễ sử dụng và rất chính xác để vô hiệu hóa các loại
phi cơ của chúng ta.
Thưa Ba yêu quý,
Con biết rằng Ba có
nhiều mối liên hệ với người Mỹ. Cương vị Chủ tịch Tổng Liên Đoàn Lao Động của
Ba sẽ giúp Ba có tiếng nói mạnh hơn. Ba phải giải thích cho họ hiểu rằng tình
hình ở đây đã rất là nghiêm trọng lắm rồi. Họ phải cung cấp cho chúng ta vũ khí
cần thiết, như hỏa tiễn Tows trên thớt cơ động, và trực thăng võ trang "cobra"
trang bị chuyên về chống chiến xa. Họ có hết các thứ nầy mà tại sao họ từ chối?
Họ phải viện trợ cho chúng ta về quân sự và kỹ thuật như họ đã hứa. Con yêu cầu
Ba, Ba ơi, Ba hãy can thiệp với họ. Nếu không thì chúng ta sẽ bị đè bẹp và bại
trận ngay. Chúng tôi không phải là kẻ hèn nhát. Chúng tôi không bao giờ sợ
chết. Với điều kiện là còn giữ được một cơ may để chiến thắng, hay là để chống
cự với Cộng Sản có hiệu quả.
Xin Ba tha lỗi cho con
vì bắt Ba phải nghe một tờ trình quân sự quá dài dòng. Trong tiểu khu của con,
số lần chạm súng và số lần tác xạ của pháo binh tăng lên theo cấp số nhân. Dù
sao thì con cũng giữ được đồn của con và con sẽ không rút đi đâu hết….. dĩ
nhiên là vẫn còn sống. Binh sĩ của con theo con, và dân chúng vẫn tin tưởng nơi
chúng con.
Đứa con lúc nào cũng
kính mến và trung thành của Ba"
Ông Bửu từ từ xếp lá
thư lại, đằng hắng để lấy giọng và để dằn cơn xúc cảm lại rồi mới tiếp tục:
"Tất cả mọi thất
bại của chúng tôi đều được gói gọn trong những hàng nầy. Tôi nhận được thư nầy
của con tôi sau chuyến đi thăm Á Châu và Âu Châu của tôi trở về. Khi tôi đọc
được lá thư nầy thì con tôi đã tử trận được 3 ngày rồi.
- Ông có nói gì cho
người Mỹ họ nghe không ?
- Dĩ nhiên là có. Tôi
đã gặp Đại sứ Martin, và các tùy viên quân sự Hoa Kỳ. Tôi cũng có viết thư qua
Mỹ. Không có người nào nghi ngờ về những tin tức của tôi. Ông Đại sứ và các tùy
viên quân sự đã có ghi chú đầy đủ, và tôi cũng nhận thấy thực tình họ đang quá
bận rộn. Nhưng không thấy có ai làm gì hết, tôi muốn nói là họ không có một biện
pháp cụ thể nào cả.
- Như vậy cái gì sẽ xảy
ra ?
- Chuyện gì cũng được
hết ! Các ông dân cử chắc sẽ nhúc nhích. Tổng Thống Ford sẽ có những lời tuyên
bố dễ nghe. Quốc Hội sẽ kéo dài các cuộc tranh cãi để khỏi phải chuẩn chi ngân
khoản viện trợ. Ông Thiệu sẽ ra đi hay sẽ để bị ám sát. Các sĩ quan và binh sĩ
trẻ và tự hào như con trai tôi sẽ bị hy sinh vì danh dự, hay vì để kéo dài thêm
thời gian cho một vài chánh trị gia tự phụ kịp leo lên nắm quyền, đủ thời gian
để dàn dựng một kịch bản tưởng như bất thần được ứng biến, mà thật ra đã được
viết sẵn từ lâu.. Người Mỹ sẽ đóng cửa các văn phòng cuối cùng của họ. Hạm đội
7 sẽ có mặt tuần rỏn ở biển Đông.
Rồi Cộng Sản sẽ chiếm
Sài Gòn. Và tất cả lỗi đều sẽ được đổ hết cho chúng tôi!!.
Kỳ tới: Mỹ gửi sứ giả
tới Hà Nội thu xếp tháo chạy.
No comments:
Post a Comment