Lê Duy San - Nghề Ca kỹ là một nghề
mà các cụ ta xưa kia thường coi khinh. Coi khinh không phải vì họ không có học
và chỉ biết ca hát lấy tiền thiên hạ, mà còn vì phần nhiều cô ca kỹ xuất thân
từ giới nô tỳ, nghèo hèn. Không những thế, lại hay chung chạ hết người này đến
người khác để bòn rút tiền bạc người ta hoặc lợi dụng sắc đẹp của mình, phá
họai gia cang người ta, làm cho người ta khuynh gia bại sản. Không phải chỉ
chính họ bị coi khinh mà ngay cả con cháu họ cũng bị coi thường. Đó là trường
hợp của ông Đào Duy Từ (1) như ta đã biết, thông minh, học giỏi.
Nhưng chỉ vì
là con của một ca kỹ mà phải đổi cả họ mới được đi thi. Vì thế mà người đời
thường coi họ là lọai “xướng ca vô lòai”. Năm chữ Sĩ, Nông, Công Thương, Binh
mà các cụ ta xưa đã xếp hạng con người trong xã hội đã cho ta thấy rõ điều
đó. Thực ra thì nghề nào cũng có người tốt, người xấu. Ngày nay, giới xướng ca không những không còn
bị khinh khi như xưa mà trái lại, còn được xã hội qúy trọng vì nhiều người cũng
là con nhà tử tế, cũng có học và nghề của họ chỉ là lấy tiếng ca đem lại nguồn
vui cho cuộc sống. Họ cũng có liêm sỉ trừ một vài trường hợp cá biệt như Phạm
Duy hoặc một vài ca sĩ đã vì quá ham danh lợi đã quên cả liêm sỉ hoặc vì miếng
cơm manh áo phải phản bội lại cái lý tưởng tự do mà họ đã lựa chọn trước kia.
Có những ca nhạc sĩ còn đáng vinh danh vì đã làm những bản nhạc chống bọn VGCS
bán nước cầu vinh như ca nhạc sĩ Nam Lộc, Việt Dũng, Nguyệt Ánh, Trúc Hồ, Phan
văn Hưng, Bão Tố v.v…hoặc vinh danh những quân nhân VNCH đã vị quốc vong thân
như ca nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, Duy Khánh, Hùng Cường v.v…
Không phải chỉ ở xứ tự do mới có những ca nhạc
sĩ như vậy, mà ngay cả ở trong nước cũng có. Đó là các nhạc sĩ Việt Khang, Trần
Vũ Anh Bình…, một người đã bị bọn VGCS bán nước kết án 4 năm tù giam với 2 năm
quản chế, một người bị kết án 6 năm tù giam với 2 năm quản chế chỉ vì làm những
bài ca yêu nước.
Mới đây, một người nghệ sĩ trong nước cũng đã
gây nên một tiếng vang vì một lời truyên bố của bà đó là nữ Nghệ Sĩ Nguyễn Thị
Kim Chi.
Khi bà Kim Chi nhận được công văn của Hội Điện
Ảnh Việt Nam gửi cho bà yêu cầu báo cáo thành tích để được thủ tướng Việt Cộng
là Nguyễn Tấn Dũng khen thưởng bà đã thẳng thừng trả lời: “Lời đầu tiên tôi xin
được cảm ơn Hội về sự quan tâm của Hội dành cho tôi, nhưng tôi xin được từ
chối, lý do: Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo
đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác
của mình bị xúc phạm. Lời từ chối này của bà không những đã gây nên một tiếng
vang lớn ở trong nước mà cả ở cộng đồng người Việt hải ngọai. Nhiều người đã
vội vã viết bài tâng bốc bà không kém gì những bài mà bọn trí thức bưng bô đã
viết để tâng bốc cuốn “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức.
Chúng ta nên nhớ rằng nghệ sĩ
Nguyễn Thị Kim Chi là Cộng Sản chính hiệu. Chính bà cho biết bà là người Cộng
Sản và đã tập kết ra Bắc năm 1954 lúc còn nhỏ. Nay bà đã hơn 70 tuổi. Tuổi đảng
của bà chắc còn thâm niên hơn Thủ Tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng. Bà thừa hiểu
rằng đảng CSVN, trong đó có bà, lãnh đạo đất nước VN. Chính đảng CSVN đang làm
nghèo đất nước, làm khổ nhân dân, còn Nguyễn Tấn Dũng chỉ là tay sai, đảng bảo
sao thì làm vậy. Sao bà không chửi thẳng cái đảng bán nước của bà là cái đảng
CSVN?
Trả lời cuộc phỏng vấn của Mạc Lâm, đài RFA, bà nói: “Sau khi
chị tốt nghiệp lớp diễn viên đầu tiên, lúc đó chị đi tập kết, ba chị là liệt sĩ
chống Pháp. Sau đó chị thi vào trường điện ảnh, tốt nghiệp khóa diễn viên đầu
tiên nhưng thấy miền Bắc lúc đó rất là ít phim, mỗi năm chỉ có một phim thôi,
mình chen lấn chờ đợi thì khó mà lúc ấy chiến trường miền Nam thì cần văn nghệ,
thế là chị xung phong ra chiến trường nên chị là người nữ nghệ sĩ đầu tiên vượt
Trường sơn… Chị với tư cách của một người cộng sản, mà một người cộng sản chân
chính thì mong những đìều tốt đẹp cho dân tộc mình, cho nhân dân mình. Chị hành
động như một người cộng sản vì chị nghĩ rằng nếu họ rút lui thì đó là hành động
yêu nước. Yêu nứơc lớn lắm chứ không phải lúc nào nhận nhiệm vụ cũng là yêu
nước đâu. Nhiều khi rút lui lại càng yêu nước hơn”.
Quan niệm yêu nước của nghệ sĩ Kim Chi là như
vậy. Nhận nhiệm vụ để hèn với giặc, ác với dân cũng là yêu nước. Tham nhũng,
thối nát, mua quan, bán tước cũng là yêu nước. Đớp cho no rồi từ chức để được
an tòan cũng là yêu nước! Đối với bà, yêu nước là yêu Đảng, yêu XHCN chứ không
phải là yêu quốc gia, yêu dân tộc.
Khi được hỏi về danh hiệu Nghệ Sĩ ưu tú mà bà
mới nhận được vào năm ngóai, bà trả lời: “Chị phải nói như thế này, khi chị
nghe mình được phong “Nghệ sĩ ưu tú” thì cảm xúc đầu tiên là chị khóc. Chị khóc
không phải cho chị nhưng chị nghĩ mình may mắn là chị còn trở về để thấy thắng
lợi thấy mọi thứ…”
Nghe tất cả những câu trả lời của nữ Nghệ Sĩ
Kim Chi trả lời ông Mặc Lâm trên đài RFA, ta không thấy một lời nào của bà tỏ
ra bà là người bất đồng chính kiến hay bất mãn vói chế độ, mà chỉ thấy bà là
một đứa cháu ngoan của “Bác Hồ”, một đứa con ngoan của chế độ XHCN, một chế độ
độc tài, gian ác nhưng khiếp nhược trước kê thù truyên kiếp của dân tộc là
Trung Cộng. Hãy nhớ Đảng lãnh đạo đất nước VN và chỉ có đảng cộng sản Chó đẻ
Việt gian bán nước mới làm nghèo đất nước và làm khỏ nhục dân tộc VN. Nguyễn
Tấn Dũng chỉ thi hành theo đúng đường lối và chủ trwng của đảng cộng sản Việt
gian bán nước. Nghệ sĩ Kim Chi nếu thật lòng đã thốt lên lời nói KHÔNG NHẬN
NHỮNG ĐÃI NGỘ CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT GIAN BÁN NƯỚC.
Lời của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu nói, chúng
ta còn nhớ: “Đừng tin những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản
làm.” Vậy thì liệu ta có thể tin được là đằng sau lời từ chối thẳng thừng của
bà Kim Chi chẳng có ẩn ý hay mục đích nào cả không? Hay đây chỉ là một màn kịch
để lường gạt mọi người để mọi người tin rằng bây giờ VN đã cởi mở và đã có tự
do ngôn luận.
Dù cho lời từ chối của bà Kim Chi chẳng có ẩn ý
nào khác thì lời từ chối của bà cũng chẳng có gì là ghê gướm. Chẳng lẽ chỉ vì
chê trách Nguyễn Tấn Dũng đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân và không
muốn trong nhà bà ta có chữ ký của y mà y (Nguyễn Tấn Dũng) bỏ tù bà ta hay
sao? Đi xa hơn một chút thì lời nói của bà ta cũng chẳng làm cho Nguyễn Tấn
Dũng mất mặt vì y đâu đã ký giấy ban khen bà ta? Nếu có một vài tên bị mất mặt
thì đó chính là những tên trí thức đang sống ở hải ngọai nhưng vẫn thậm thụt
trở về VN bưng bô cho Việt Cộng để mong có được tấm bằng tưởng lệ hay tờ giấy
ban khen như Chung Hòang Chương, Trần Thanh Vân, Nguyễn Hữu Liêm, Lê Văn Ninh,
Đinh Viết Tứ, Phùng Tuệ Châu, Nguyễn Mạnh Hùng, Trần Hữu Dũng v.v…
Hơn nữa, xã hội Việt Nam ngày nay chỉ có tiền
(vàng và đô la), tiền và tiền. Cha con, mẹ con, anh em có thể giết nhau vì
Tiền. Bạn bè có thể giết nhau vì Tiền. Thày trò có thể giết nhau vì tiền. Chủ
tớ có thể giết nhau vì Tiền. Học sinh, sinh viên cũng có thể vì tiền mà đi bán
dâm hay làm đĩ đực. Vì thế bà Kim chi thừa biết rằng ngày nay, những tấm bằng
Tưởng Lệ hay những tấm giấy Ban Khen dù cho ai ban cũng chẳng có giá trị gì hơn
một tờ giấy lộn. Trong nhà dù có treo cả trăm bằng Tưởng Lệ hay giấy Ban Khen
cũng không bằng trong tay có mấy lượng vàng hay vài chục ông Washington nên bà
từ chối là phải, có gì là ghê gướm mà tang bốc om sòm?
Còn nói về công trạng thì bà Kim Chi đã có công
trạng gì đối vói đất nước hay chỉ tòan là những lời ăn không, nói có, vu oan
giá họa cho quân đội VNCH?
Thực vậy, trong khi Đào Thị (2), người ca kỹ
Việt Nam của thế kỷ thứ 15, sống trong thời kỳ Lê Lợi kháng chiến chống giặc
Minh (giặc Tầu) dùng tài ca múa và sắc đẹp của mình để dụ dỗ giặc Minh đến quán
rượu của mình tụ tập ăn nhậu, chè chén suốt đêm rồi dùng kế để cho quân dân của
Lê Lợi tiêu diệt đem lại độc lập cho đất nước và tự do cho dân tộc; thì Nghệ Sĩ
Kim Chi lại dùng tài ca múa của minh để khích lệ bọn giặc miền Bắc xâm chiếm
miền Nam và đưa cả triệu người miền Nam vào vòng tù tội dưới danh nghĩa học tập
cải tạo và đẩy cả triệu người miền Nam ra biển làm mồi cho cá và cướp biển Thái
Lan.
Vậy thì lời từ chối không báo cáo thành tích
của bà để được thủ tướng Việt Cộng là Nguyễn Tấn Dũng khen thưởng dù cho có
thực sự phát ra từ đáy lòng của bà có đủ để chuộc lấy một phần tội lỗi của bà
đã gây ra cho đất nước và dân tộc VN hay không mà một số người đã vội khen ngợi
và tang bốc bà?
Tóm lại, trước sau, bà vẫn chỉ là một người
Cộng Sản như chính bà đã nhìn nhận. Dù là Cộng Sản chân chính hay không chân chính
thì cũng đều là một lũ lưu manh xảo trá, dộc ác dã man. Lời khen tặng bà có lẽ
không chữ nào đúng hơn và xứng đáng hơn là CON VIỆT CỘNG CÁI MÁ PHÍNH RĂNG TO
giống như ông Huy Đức đã được tặng là TÊN VIỆT CỘNG RĂNG HÔ MÃ TẤU. Dù sao cũng
xin cám ơn bà đã nhổ một bãi nước miếng vào mặt tên Thủ Tướng bán nước và những
tên Việt kiều đã bưng bô cho Việt Cộng để mong có một tờ giấy ban khen làm bùa
hộ mệnh mỗi khi đi du hí ở Việt Nam.
Lê Duy San
No comments:
Post a Comment