1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 CUỐI
Hai ngày sau khi ông Thiệu từ chức, tại Washington DC, ĐS Liên xô Dobrynin đến trao cho Ngoại trưởng Henry Kissinger một bản thông điệp của Tổng bí thư cộng sản Liên Xô Breznev, trong đó, theo diễn dịch của Ngoại trưởng Hoa Kỳ , thì không những “phía Việt Nam (tức Hà Nội) bảo đảm với Mạc Tư Khoa rằng họ không có ý định thiết lập những chướng ngại cho sự di tản của người Mỹ, họ còn cho thấy rằng họ không có sự ham muốn hạ nhục Hoa Kỳ, và rất sẵn sàng thi hành bản hiệp định Paris”. Trong phần tái bút, Brezhnev còn bày tỏ sự hy vọng rằng “Hoa Kỳ sẽ không có hành động nào để cho tình hình tại Đông Dương trở nên trầm trọng hơn”. Ngoại trưởng Kissinger đã cho chuyển nguyên văn bức thông điệp nầy sang Sài Gòn cho ĐS Martin, kèm theo lời bình luận của Kissinger. ĐS Martin nói rằng chưa bao giờ ông ngoại trưởng lại gởi cho ông đại sứ một văn thư có tính cách tối quan trọng như vậy” (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 417)
Hai ngày sau khi ông Thiệu từ chức, tại Washington DC, ĐS Liên xô Dobrynin đến trao cho Ngoại trưởng Henry Kissinger một bản thông điệp của Tổng bí thư cộng sản Liên Xô Breznev, trong đó, theo diễn dịch của Ngoại trưởng Hoa Kỳ , thì không những “phía Việt Nam (tức Hà Nội) bảo đảm với Mạc Tư Khoa rằng họ không có ý định thiết lập những chướng ngại cho sự di tản của người Mỹ, họ còn cho thấy rằng họ không có sự ham muốn hạ nhục Hoa Kỳ, và rất sẵn sàng thi hành bản hiệp định Paris”. Trong phần tái bút, Brezhnev còn bày tỏ sự hy vọng rằng “Hoa Kỳ sẽ không có hành động nào để cho tình hình tại Đông Dương trở nên trầm trọng hơn”. Ngoại trưởng Kissinger đã cho chuyển nguyên văn bức thông điệp nầy sang Sài Gòn cho ĐS Martin, kèm theo lời bình luận của Kissinger. ĐS Martin nói rằng chưa bao giờ ông ngoại trưởng lại gởi cho ông đại sứ một văn thư có tính cách tối quan trọng như vậy” (ghi chú: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 417)
Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là lãnh tụ của phong Trào quốc Gia Cấp Tiến tức Đảng Tân Đại Việt,
ông là người rất có uy tín trong giới trí thức cũng như ở trong giới quần chúng
ở Miền Nam. Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy là người đã được Cụ Trần Văn Hương dành cho
cảm tình rất sâu đậm từ khi ông còn trẻ tuổi, khi ông đang hoạt động trong tổ
chức Thanh Niên Bảo Quốc Đoàn của ông Đỗ Văn Năng, một cơ quan ngoại vi của Đại
Việt Quốc Dân Đảng vào hồi cuối thập niên 1940 và trong giai đoạn nầy Cụ Hương
sống trong nhà ông Năng ở đường Bà Huyện Thanh Quan gần vườn Tao Đàn.
Trong lúc đó, về phía quân đội thì lại có một nhóm sĩ quan bất mãn
với đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH. Theo Trần Văn Đôn thì
lúc 11 giờ sáng ngày 23-4, Trung Tướng Vĩnh Lộc, Trung Tướng Nguyễn Bảo Trị,
Đại Tá Nguyễn Huy Lợi, Đại Tá Vũ Quang và Đại Tá Trần Ngọc Huyến đã đến nhà ông
và yêu cầu chỉ định người khác thay thế Đại Tướng Viên vì ông nầy “không đủ khả năng, không làm đúng bổn
phận,làm việc không hữu hiệu”. Ông
Trần Văn Đôn lúc đó là Xử lý Thường Vụ Tổng Trưởng Quốc Phòng đã trả lời rằng “tình hình đã thay đổi, tự nhiên rồi cũng có
người thay thế ông Viên”. Thực ra thì ông Trần Văn Đôn đã biết rõ rằng Đại Tướng Cao Văn Viên nhất quyết không phục
vụ với bất cứ tư cách nào trong một chính phủ do Dương Văn minh lãnh đạo.
TT
Trần Văn Hương Cử Tướng Phan Hòa Hiệp Đi Hà Nội.
Trong Decent
Interval, Frank Snepp nói rằng
“Trong khi quân đội CSBV đang chuẩn bị và thao dượt cho hành động
cuối cùng của họ là tấn công chiếm Sài Gòn thì ông Tổng Thống già Trần Văn
Hương cũng tìm cách tiếp xúc kín với phái đoàn Bắc Việt tại Tân Sơn Nhất trong
ngày hôm nay và ông đề nghị gởi một người trung gian đi Hà Nội để thảo luận
ngưng bắn. Đề nghị của Ông Hương bị Hà Nội thẳng tay bác bỏ” (*141: Frank Snepp: sách đã dẫn, trang 433)
Tác giả Nguyễn Khắc Ngữ cũng có đề cập đến việc nầy như sau:
“Thu
xếp với Dương Văn Minh không xong, cụ Trần Văn Hương liền tích tự mình lo việc
điều đình với Việt cộng. Với sự giúp đỡ của Toà Đại sứ Hoa Kỳ, Trần Văn Hương
đã cử một vị tổng trưởng đi theo cbuyến bay liên lạc của Hoa Kỳ hàng tuần đi Hà
Nội để xin điều đinh nhưng Hà Nội đã không chịu bằng cách không cho chiếc máy
bay trên hạ cánh cho đến khi vị tổng trưởng kia rời máy bay.” (*142: Nguyễn Khắc Ngữ: sđd, trang 344)
Các tác giả của bộ The
Vietnam Experience cũng có đề
cập đến vai trò của ông Tổng Trưởng nay như sau:
“Ông
Hương cũng không tin việc Cộng sản Hà Nội sẵn sàng chịu thương thuyết với.
Dương Văn Minh. Ông nói rằng tôi sẽ chỉ tin vào việc đó sau khi tôi có đủ bằng
chứng.” Ông Huơng cũng đưa ra một đề nghị hoà bình của ông, đó là đề nghị một
cuộc ngưng bắn tức khắc và thiết lập một Hội Đồng Quốc Gia Hoà giải, loan báo
việc giải nhiệm chính phủ của ông Nguyễn Bá Cẩn mới được thành lập trong 9 ngày
và đề nghị gởi Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp Tổng Trưởng thông tin trong nội các Nguyễn
Bá Cẩn làm đặc sứ đại diện cho miền Nam đi Hà Nội. Cộng sản bác bỏ ngay cả ba
đề nghị này một cách phách lối (contemlptuously), nhất là đề nghị về ngưng
bắn.” (*143:Thevietnam Experence. sđd, trang 142)
Trong một cuộc tiếp xúc với Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp, cựu Tổng
Trưởng Thông Tin và Chiêu Hồi trong nội các Nguyễn Bá Cẩn, đồng thời cũng là
cựu Trưởng phái Đoàn Việt Nam Cộng Hoà trong Uỷ Ban Liên Hợp Bốn Bên hồi năm
1973, Tướng Hiệp đã cho người viết biết một vài chi tiết khá lý thú về chuyện
này.
Tướng Phan Hòa Hiệp nói rằng vào khoảng hai ngày sau khi TT Trần
Văn Hương nhận chức (23 tháng 4), ông trở về nhà vào lúc đã khuya và được bà
Hiệp cho biết là Văn Phòng TT Trần Văn Hương đã gọi điện thoại nhiều lần vì TT
Hương muốn nói chuyện với ông. Tướng Hiệp vội vàng gọi điện thoại đến phủ Tổng
Thống và sau đó đã được nói chuyện với TT Trần Văn Hương. TT Hương đã nói với
Tướng Hiệp rằng Cụ muốn tìm một đường dây để đề nghị thẳng với Bắc Việt về
chuyện thương thuyết với Hà Nội. Cụ nói rằng chuyện thương thuyết này cần phải
được xúc tiến sớm chừng nào tốt chừng đó và đường dây qua Phái Đoàn Cộng sản
Bắc Việt trong ủy Ban Liên Hợp Bốn Bên là nhanh nhất, do đó Cụ chỉ thị cho
Tướng Phan Hoà Hiệp liên lạc với Phái Đoàn Bắc Việt để thăm dò và nếu họ chấp
thuận thì Tướng Hiệp có thể đi ra Hà Nội, với tư cách là một nhân viên trong
chính phủ (cabinet member) và đại diện cho chính phủ để mở đầu cho sự thương
thuyết.
Tướng Hiệp nói rằng ông liên lạc với Phái đoàn Hoa Kỳ và được biết
rằng vào ngày hôm sau, 24 tháng 3 năm 1975, sẽ có một chuyến phi cơ C-13O đặc
biệt từ Bangkok bay sang Sài Gòn để đưa một số nhân viên trong phái đoàn Bắc
Việt ra Hà Nội rồi lại trở về Sài Gòn vào buổi tối hôm đó (đây là chuyến bay
liên lạc cuối cùng giữa Sài Gòn với Hà nội). Tướng Hiệp vào phi trường Tân Sơn
Nhất nói chuyện với đại diện của Bắc Việt và nói thêm với họ rằng nếu Hà Nội
đồng ý thì ông sẵn sàng đi Hà Nội. Đại diện của Bắc Việt vô cùng ngạc nhiên vì
từ khi có những chuyến bay liên lạc Hà Nội-Sài Gòn sau Hiệp định Paris, có
nhiều sĩ quan trong QLVNCH đã bay ra Hà Nội nhưng Tướng Hiệp thì dù có được
mời, ông không bao giờ nhận lời. Tướng Hiệp nói ông yêu cầu người đại diện của
Bắc Việt bay ra Hà Nội ngày hôm sau và khi trở về Tân Sơn Nhứt vào buổi tối thì
cho ông biết kết quả.
Tướng Phan Hòa Hiệp nói với người viết rằng tối hôm đó ông suy
nghĩ cặn kẽ và ông thấy rằng trong trường hợp mà ông được Cộng sản cho phép ra
Hà Nội, rất có thề là khi ra đến ngoài đó thì ông cũng có thể bị Cộng sản bắt
giữ, tuy nhiên nếu có điều kiện thuận lợi thì ông cũng cứ đi vì đó là thi hành
một nhiệm vụ mà Tổng Thống Trần Văn Hương giao phó. Sáng hôm sau ông yêu cầu
người Mỹ di tản gia đình ông sang Phi Luật Tân vì trong trường hợp nếu Cộng sân
Bắc Việt chấp thuận đề nghị của TT Hương thì ông sẽ đi Hà Nội và nếu mà ông bị
bắt thì ít ra gia đình của ông cũng đã được an toàn. Tướng Hiệp nói rằng chiều
hôm sau, người đại diện của Bắc Việt trong ủy Ban Liên Hợp Bốn Bên từ Hà Nội
trở về và cho ông biết rằng Hà Nội bác bỏ đề nghị thương thuyết của TT Trần Văn
Hương. Đại diện của Hà Nội còn nói thêm rằng Hà Nội đòi chính quyền Miền Nam
phải đầu hàng vô điều kiện. (*144: Mạn
đàm với cựu Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp tại Anaheim, Califomia, ngày 4 tháng 1
năm 2003)
Đó là nổ lực duy nhất mà chính phủ Việt Nam Cộng Hoà cố gắng tìm
cách gửi đại diện ra Hà Nội để thăm dò nhằm tiến đến một cuộc thương thuyết và
người chủ trương đường lối này là tân Tổng Thống Trần Văn Hương. Cả hai ông đại
sứ Hoa Kỳ và đại sứ Pháp cũng cùng quan điểm như vậy và họ nghĩ rằng vẫn còn có
thể giàn xếp để cho hai phe Sài Gòn và Hà Nội nói chuyện với nhau nhằm đạt được
một giải pháp chính trị nào đó. Tuy nhiên, cả người Việt Nam, người Pháp và kể
cả người Mỹ là Đại sứ Martin cũng không thể hiểu được rằng cho đến giờ chót,
người làm chính sách (policy maker) cao cấp nhất của nước Mỹ là Ngoại trưởng
Henry Kissinger không hề bao giờ có ý định để cho hai phe người Việt Nam đối
nghịch có thể trực tiếp ngồi lại nói chuyện với nhau, dù lúc đó đã là những
ngày cuối cùng của trận chiến tranh.
Trong cuốn “Khi
Đồng Minh Bỏ Chạy,” tác giả
cho biết rằng: “Ở phi trường về (sau khi đưa cựu Tổng thống Thiệu lên phi cơ đi
Đài Loan,) Đại sứ Martin cùng Đại sứ Jean Marie Ménllon lại tiếp tục công việc
sắp xếp giải pháp chính trị. Ông Martin gửi cho Kissinger một điện văn cho biết
vẫn còn có thể điều đình giữa chính phủ Sài Gòn và Việt Cộng:
“Ngày
26 tháng 4, Kissinger gửi mật điện gạt đi liền:
-”Ông
đại sứ đã hiểu lầm ý kiến của tôi về các cuộc điều đình với Việt Cộng. Tôi đã
không nói đến giàn xếp giữa chính phủ Sài Gòn và Việt Cộng mà nói đến đến
thương lượng giữa Hoa Kỳ và Việt Cộng. Tôi muốn bất cứ cuộc thảo luận nào giữa
Hoa Kỳ và Việt cộng cũng phải được diễn ra tại Paris.
“Vào
giờ chót, Kissinger vẫn không muốn cho hai miền Bắc và Nam Việt Nam trực tiếp
điều đình với nhau mà không có sự kiểm soát của ông (*145:Nguyễn Tiến Hưng: Khi Đồng Minh
Tháo Chạy trang 216.)
Cũng trong ngày này, theo Frank Snepp thì cũng có một màn hỏa mù
khác xảy ra. Frank Snepp nói rằng:
“..
sáng sớm ngày hôm đó, Đại Tá Harry Summers, Phó Trưởng Phái đoàn Hoa Kỳ trong
ủy Ban Liên Hợp 4 Bên tại Tân Sơn Nhứt đã đáp chuyến phi cơ liên lạc cuối cùng
từ Sài Gòn đi Hà Nội, có lẽ đó là chuyến bay mà Chuẩn Tướng Phan Hòa Hiệp nói
đến trong đoạn trên. Trong chuyến bay này, một đại diện của Bắc Việt đã đến
ngồi cạnh Đại Tá Summers và nói nhỏ với ông về một vài đề nghị riêng. Sau khi
về đến Sài Gòn, Đại Tá Summers đã phúc trình rằng người tiếp xúc với ông đã đưa
ra ba “điều bình luận” (comments) đáng chú trọng, đó là: (l) ủy Ban Liên Hợp 4
Bên trong đó có cả Phái đoàn Hoa Kỳ gồm 15 người phải ở lại Miền Nam Việt Nam
dù bất cứ chuyện gì xảy ra; (2) Phòng Tuỳ Viên Quân sự của Hoa Kỳ (DAO) phải
triệt thoái hoàn toàn và (3) Toà Đại sứ Hoa Kỳ phải thương thuyết với “tân
chính phủ’ về tương lai của sứ quán.
Sau
khi Đại sứ Graham Martin đọc bản thông điệp của Tổng Bí Thư Brezhnev, xem báo
cáo này của Đại Tá Harry Summers cùng với báo cáo của Đại sứ Hung Gia Lợi trong
Ủy Ban Quốc Tế là ông Đại sứ Toth, ông tin tưởng một cách lạc quan rằng cuộc
vận động giữa Ngoại Trưởng Kissinger với lãnh tụ Liên Xô Brezhnev đã mang lại
kết quả và ông hy vọng rằng Hà Nội sẽ không có ý làm nhục Hoa Kỳ mà sẽ tiến tới
một giải pháp chính trị. (* 146 Frank Snepp: sđd, trang 432)
Đó là giải pháp của Đại Sứ Pháp Merillon: TT Trần Văn Hương phải
từ chức và trao quyền lại cho cựu Đại Tướng Dương Văn Minh.
No comments:
Post a Comment