Trọn một binh đoàn Bắc Việt với chiến xa đại pháo bị huỷ diệt
chỉ trong một nháy mắt...
Đêm đã xuống hoàn
toàn. Binh sĩ đã nằm ở vị trí chiến đấu, và rải rác ở phía bên đường dẫn xuống
đồng bằng, giữa những hòn đá, ở những vị trí pháo binh và bách kích pháo, các xạ
thủ củng đã sẵn sàng. Dài theo bìa phía đồn điền, là một đại đội biệt động quân
với các khẩu trung liên, súng phóng lựu và súng không dật 57 ly. Phải biết chờ
đợi và biết giữ yên lặng.
Vào lúc 10 giờ đêm, có tiếng phành phạch của trực thăng Chinooks nghe được mỗi lúc một gần. Binh sĩ cho đốt những ngọn đèn mà ánh sáng chỉ có trên không mới nhìn thấy, đánh dấu bãi đáp để nhận hàng tiếp liệu. Những chiếc trực thăng đảo tròn trên Bộ Chỉ Huy, với những kiện hàng nặng trong các lưới thép lòng thòng dưới lườn. Chỉ trong vòng vài phút, họ đã đặt các kiện hàng tiếp liệu xuống đất, hệ thống dây bịt thả ra hết và trực thăng lại bay đi. Và họ trở lại hai lần nữa. Từ xa, các tiếng nổ của đại bác gầm thét như những tiếng sấm trong cơn mưa. Nhưng cơn bão mà chúng tôi đang chờ đợi lại không thấy tới. Nằm gọn trong một hốc đá, tôi không tài nào ngủ được. Chỉ nghe tiếng dế gáy liên hồi…..
Vào lúc 10 giờ đêm, có tiếng phành phạch của trực thăng Chinooks nghe được mỗi lúc một gần. Binh sĩ cho đốt những ngọn đèn mà ánh sáng chỉ có trên không mới nhìn thấy, đánh dấu bãi đáp để nhận hàng tiếp liệu. Những chiếc trực thăng đảo tròn trên Bộ Chỉ Huy, với những kiện hàng nặng trong các lưới thép lòng thòng dưới lườn. Chỉ trong vòng vài phút, họ đã đặt các kiện hàng tiếp liệu xuống đất, hệ thống dây bịt thả ra hết và trực thăng lại bay đi. Và họ trở lại hai lần nữa. Từ xa, các tiếng nổ của đại bác gầm thét như những tiếng sấm trong cơn mưa. Nhưng cơn bão mà chúng tôi đang chờ đợi lại không thấy tới. Nằm gọn trong một hốc đá, tôi không tài nào ngủ được. Chỉ nghe tiếng dế gáy liên hồi…..
Nhưng đến 3 giờ
sáng thì mọi sự đều biến chuyển. Nhiều chùm lửa đỏ rực của pháo binh Bắc Việt
bay vào ngọn đồi. Có môt số cây bị trốc cả gốc lên. Rồi có một đợt tiếng la
vang dội dưới chân các mỏm đá, phía dưới chân đồi.. Đó là lệnh xung phong của
cán binh cộng sản. Bộ đội Bắc Việt tấn công trực diện dọc theo hai bên con đường.
Binh sĩ Miền Nam không bắn phát súng nào. Họ chờ cho "bộ đội" đến gần
hơn dưới 100 thước. Và lúc đó tất cả các loại súng đều nổ một lượt. Mấy ống
bách kích pháo nhắm vào hai bên đường, nã đạn, nòng súng gần như thẳng đứng cho
tầm tác xạ ngắn lại. Pháo binh 105 ly tác xạ ở cự ly 0 độ. Thấp hơn phía dưới,
về phía bên trái thì các khẩu trung liên của biệt động quân nổ như bắp rang. Có
vài trái sáng được bắn lên xé tan màn đêm tối, cho thấy các bóng người tan tác,
ngã lăn oằn oại dưới đất với những tiếng kêu la thảm thiết. Rồi hai trực thăng
võ trang C119 lại xuất hiện, đang xé gió bay tới,,, sau tiếng gầm, lao xuống
như hai con chim ưng gặp mồi và dùng các khẩu đại liên điện bắn như mưa xuống
đám cán binh Bắc Việt còn sống sót đang tháo chạy tán loạn dưới cánh đồng.
Có nhiều tràng pháo
130 ly bắn quá ngắn nên rơi hết xuống đám rừng làm trốc gốc thêm một số cây.
Pháo binh 155 ly của Miền Nam phản pháo lại cũng dữ dội như sấm sét. Đến 5 giờ
sáng thì mọi tiếng súng đều ngưng… Lúc trời sáng tỏ thì binh sĩ mới cẩn thận bước
ra khỏi phòng tuyến và đi lần xuống đồi, súng lăm lăm cầm tay sẳn sàng nhả đạn.
Trên mặt đất có rất nhiều thây của cán binh Bắc Việt mặc quân phục xanh lá cây.
Đại úy Nhân trao cho tôi một ly cà phê nóng và nói:
"Đêm rồi mọi
việc đều rất tốt. Nhưng mà họ sẽ trở lại. Một tiếng đồng hồ nữa là thiếu Tá
Luân sẽ có mặt ở đây, và anh sẽ đi về với ông ta."
Vào 7 giờ sáng tôi
lên trực thăng của thiếu tá Luân, và chúng tôi cất cánh, lên cao độ 1200 bộ và
bay về hướng Bắc. Nhìn từ trên cao, Xuân Lộc chỉ là một đống gạch vụn đầy bụi,
duy nhất chỉ còn mỗi lầu chuông của nhà thờ sừng sững như một ngọn hải đăng.
Trực thăng đổi hướng
về hướng Đông và xuống thấp là là trên ngọn cao su. Qua khỏi đồn điền Hàng Gòn,
chúng tôi thấy một đoàn xe dài của Bắc Việt, các chiến xa, các xe pháo binh, và
xe vận tải chở đầy cán binh đang di chuyển dài trên mấy cây số ngang nhiên như
chỗ không người và không thấy có nghi trang. Thiếu tá Luân tạt thật nhanh đi chỗ
khác, dùng vô tuyến báo động ngay cho Biên Hòa và vọt thẳng lên cao độ 1500 bộ.
Mười phút sau,
chúng tôi chứng kiến một cảnh tượng quá kinh hồn. Hai, rồi bốn, rồi sáu chiến đấu
cơ A.37 đâm bổ xuống tác xạ từ phía sau của đoàn xe gây nhiều đám cháy, lửa
khói mịt mù. Vài giây sau đó lại có hai chiếc vận tải cơ C.130 thả xuống từ
trên cao hai thùng tròn đen, có dù, và khi gần chạm đất gây ra hai tiếng nổ thật
kinh khủng và phi thường, tiếp theo sau đó là hai lằn ánh sáng ngắn màu xanh kỳ
dị. Hai ngọn khói hình nấm tròn bốc lên cao với một luồng gió mạnh phi thường đến
đỗi trực thăng của chúng tôi ở cao độ 500 thước bị ảnh hưởng, phải bị lắc lư
rung chuyển thật mạnh, rồi rơi tuột xuống một khoảng không như một hòn đá, đến
cao độ 800 bộ mới lấy lại được cự thăng bằng.
Khi khói tan biến hết,
thì mới thấy được con đường ngổn ngang đầy xe cộ bị lật ngã, nghiêng ngữa, tan
nát, các khẩu pháo bị tung xuống hố và thây người chết nằm rãi rác trên 200 thước
bề ngang, cây cối bị trốc gốc ngã lộn nhào đưa cả rễ lên trời. Thật là một cái
nhìn khiếp đảm, cả một sự hủy diệt chỉ trong nháy mắt Thiếu tá Luân cho trực
thăng bay sà xuống đường và bắn hết tất cả rốc kết dọc theo hai bên đường.
Không có một tiếng súng bắn trả: Thì ra thiếu tá Luân đã bắn vào một đoàn người
chết…..
Sau khi đáp xuống
sân bay Biên Hòa, Thiếu tá Luân vừa cởi nón sắt ra vừa nói với tôi;
"Anh có thấy
rõ mức độ thiệt hại không? Hai thùng tròn đen được thả xuống ban nảy là hai
trái bom C.B.U. 55. Một đầu đạn được gắn vào phía trước hai thùng đen đó là bộ
phận kích hỏa phát nổ gần mặt đất. Như vậy là không có góc độ "tử
giác". Trong vòng 150 thước đường bán kính, không còn một chút không khí
nào hết, dĩ nhiên là không còn dưỡng khí ở đâu cả. Cộng thêm với làn sóng cực mạnh
của sức nổ. Cho nên đây là một loại vũ khí kinh hoàng, chỉ có thể dùng nó khi
nào địch quân tập trung đông đảo thì mới có hiệu quả cao.
- Như vậy họ dùng
thuốc nổ loại nào?
- Tôi cũng không biết
chính xác cho lắm. Công thức nấy còn là "Tối Mật" và chỉ có người Mỹ
là có thể biết thôi. Tôi nghĩ đây là một sự pha trộn giữa chất nổ T.N.T và một
chất hóa học nào đó. Loại bom nầy đã có từ lâu rồi, nhưng vì sợ dư luận của dân
chúng Hoa Kỳ, nên người Mỹ chưa bao giờ xử dụng. Khi rời khỏi Việt Nam, họ để lại
cho chúng tôi trên 20 trái bom nầy và có dặn chúng tôi là chỉ nên xử dụng khi
nào tối cần thiết, coi như đó là biện pháp sau cùng. Gần như đây là loại vũ khí
của "cơ may cuối cùng"…, chúng tôi đã xử dụng 7 trái trong vòng 3
ngày nay.
Kỳ tới: Tận mắt
chưng kiến trận bom CBU
Đại tá Phước rót thêm một tách trà, hớp từng ngụm và tiếp tục:
"Như vậy là
anh tới thăm tôi? Tướng Đảo có nói với tôi là anh đã tới đây 3 hôm trước. Ê, được
lắm! Tình hình càng ngày càng quyết liệt hơn rồi đó. Trên phương diện giá trị
chiến đấu của binh sĩ, tôi không có gì lo ngại hết. Anh em Dù và Biệt Động Quân
đều có cú đấm của mình, và sư đoàn của tướng Đảo là một đơn vị ưu tú. Trước mặt
chúng tôi là bộ đội Bắc Việt còn rất trẻ nhưng thiếu kinh nghiệm hơn chúng tôi,
nhưng họ có quân trừ bị quan trọng, và có lực lượng tăng cường cho họ đều đều.
Vì không có đầy đủ quân số cần thiết nên chúng tôi phải nằm cứng ở thế phòng ngự
và vì thế bị chúng nó tấn công có phương pháp. Kết quả là chúng tôi phải đào lỗ
và sống như những con chuột chù và thiết trí những hầm trú ẩn hay đường hầm tác
chiến! Tướng Đảo đã cố gắng gần một tuần nay để đem về lại Trung đoàn 43 của
ông (trung đoàn thứ ba của sư đoàn ) đang bị cầm chưn ở Củ Chi. Bộ Tư Lệnh đã từ
chối, và ông rút trung đoàn về không được. Nhưng còn một bài toán rất trầm trọng
hơn nữa, đó là vấn đề tiếp vận. Tôi sẽ cho anh một vài con số.
Hiện giờ cấp số đạn
của chúng tôi, mỗi binh sĩ chỉ có được 100 viên đạn và hai trái lựu đạn mỗi
ngày. Với khẩu súng tự động M.16 (nhịp bắn thực dụng là 400 viên / phút) 100
viên đạn thật ra là không có gì cả! Lúc còn người Mỹ ở đây, không có một binh
sĩ nào có dưới 400 viên đạn khi đi hành quân. Cấp số tổng quát cho vòng đai
phòng thủ là 15 tấn. Với 20.000 người trên mặt trận, thì phải có 50 khẩu pháo
binh, chưa kể bách kích pháo, như vậy là chỉ tính cho một giờ tác xạ mà thôi đó
nghen. Anh em pháo thủ của chúng ta không thể nào thực hiện được những tác xạ
"ngăn chận" nhằm dùng hỏa lực của mình để đánh vào những trục tiến
quân của địch và ngăn chận được sự tập trung của địch ở những tuyến xuất phát.
Chúng tôi xoay sở bằng cách gài mìn cá nhân và tăng các đội tuần tiễu của Biệt
Động Quân trên những đường tiến sát hay đường xâm nhập của địch mà thôi. Khi họ
ghi nhận hay khám phá được một sự di chuyển của địch thì họ gọi Không quân. Còn
thì chúng tôi phải ấn định một kỷ luật tác xạ thật khắc nghiệt. Pháo binh chỉ
tác xạ chận các đợt xung phong của địch, và bộ binh thì chỉ bắn diệt địch thật
hữu hiệu ở tầm gần. Đây là một chiến thuật có nhiều nguy hiểm bởi vì mình phải
chờ cho các làn xung phong của địch đến thật gần, ở cự ly xáp lá cà mới được bắn.
Hiện giờ thì coi như cũng được đi vì binh sĩ của chúng tôi toàn là dân thiện
chiến, không hốt hoảng và chịu nằm yên dưới làn đạn pháo binh của địch. Nhưng
chuyện đó không thể kéo dài tuần nầy qua tuần khác dài dài như vậy được. Chúng
tôi mất từ 60 đến 80 mạng hằng ngày như vậy, chỉ tính riêng cho Dù và Biệt Động
Quân thôi đó. Và một người lính thiện chiến già dặn khó mà tìm được người thay
thế lắm !
- Anh đã bi quan rồi
sao đó?
Phước nở một nụ cười
có vẻ ngạo nghễ:
" Bi quan hả?
nó có nghĩa gì? Chúng ta đang ở trong thời chiến. Không có ba mươi sáu giải
pháp đâu. Chỉ có thắng, hay bại hay chết mà thôi. Tướng Đảo có chín người con,
tôi thì có năm. Gia đình chúng tôi ở Sài Gòn. Cả anh em binh sĩ của tôi cũng vậy….
và chúng tôi không muốn bị bọn Bắc Việt khốn kiếp nầy đè bẹp. Có thế thôi.
Đại Tá Phước đứng dậy
và bước lại đài vô tuyến truyền tin của ông. Tôi còn ngồi lại một mình ở cái
phòng nhỏ còn có được một cây đèn măng- sông đang chiếu lên tường cái bóng chập
chờn của bình trà.
Ở ngoài, đêm thật
là yên lặng. Ở về hướng Gia Kiệm, tiếng súng đại bác vẫn rền vang như một cơn
bão xa xăm. Đại Tá Phước trở lại với một chén cà phê nóng. Ông đặt chén cà phê
lên bàn và nói với tôi:
"Nầy, cái nầy
tốt cho anh đó, anh Pierre ! Anh em Lôi Hổ đã thành công, họ đã tìm và định được
vị trí của một trung đoàn Cộng Sản Bắc Việt đang di chuyển khoảng 10 cây số
cách quận lỵ. Nếu Lôi Hổ mà định được chính xác đúng dường đi của trung đoàn nầy
thì chúng tôi sẽ dập tan họ bằng Không Quân trước khi họ mở cuộc tấn công. Như
vậy sẽ tiết kiệm được cho chúng tôi một cuộc chiến không mấy tốt. Trong khi chờ
đợi, tôi không có quyền đi ngủ.."
Sự bình tĩnh quá cứng
rắn của vị sĩ quan nầy được thể hiện rõ trên nét mặt điềm nhiên của một người
có thói quen nhìn thấy trước một việc không tốt sẽ xảy đến cho mình mà vẫn bình
thản để có giải pháp đối đầu…xem rất là cảm động.
Lát sau, một đại úy
đến đứng nghiêm, chào Đại Tá Phước và trình:- " Thưa đại tá, có "Lôi
Hổ 6? gọi.
Đại Tá Phước nhảy
lên gọn gàng và chạy lại trung tâm truyền tin của ông. Có một giọng nói chắc nịch
đang bình tĩnh báo cáo:
"Một trung
đoàn Cộng Sản Bắc Việt đang tập trung ở 5 cây số về hướng Đông Bắc trước khi xuất
phát. Tiền sát của họ đã nằm ở cách sân bay khoảng 2 cây số. Có hai tiểu đoàn
chiến xa yểm trợ. xin đại tá ghi giùm tọa độ đi."
Phước ghi vội tọa độ
và cho lệnh ngay, ngắn gọn:
"Tránh ngay khỏi
trục tiến quân của họ. Hết "
Sau đó ông báo động
ngay cho Biên Hòa, tin tức, tọa độ, và xin một "yễm trợ nặng". Sau đó
ông mới liên lạc và chuyển hết tin tức cho Pháo Binh.
Tôi bước ra khỏi
nhà xe. Bên ngoài, trời về đêm vẫn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe một vài tiếng
động nhỏ dều đều của tiếng vá đào đất, chắc hẳn là binh sĩ đang tu bổ các hầm
trú ẩn của họ..
Mười phút trôi qua,
Có tiếng máy nghe được xa xa, trên trời cao. Pháo binh bắt đầu tác xạ. Có tiếng
kẻng khua, tiếng đạn đi ngang qua và vài giây sau đó là những tiếng nổ inh tai.
"Họ bắn dài để
chận đường rút lui của trung đoàn địch và che lấp tiếng phi cơ bay đến" Đại
Tá Phước theo đứng bên cạnh tôi và nói.
Có ba vừng ánh sáng
liên tiếp lóe lên cao, và ba tiếng nổ kinh hồn như những trái đạn của hải quân,
cửa nhà xe rung lên ba lần.. Chúng tôi nhìn thấy có mấy ánh lửa lóe lên nhưng
ngay sau đó bị các cột khói lên che lấp ngay, mấy chiếc nấm lớn khói đen kịt
hình như đang tụ lại bao vòng một khỏang lớn của chân trời…. Pháo binh đã ngừng
bắn. Đại Tá Phước trở lại đài chỉ huy vô tuyến.
Hai chục phút trôi
qua. Có tiếng gọi của Lôi Hổ trên đài. Bây giờ là 1 giờ sáng rồi.
- Đơn vị Bắc Việt bị
đánh trúng rất nặng. Có vài tên sống sót đang chạy tán loạn. Thống kê kinh
hoàng!
Đại Tá Phước dùng
vô tuyến cho lệnh hai tiểu đội biết động của ông tiến chiếm và tảo thanh vùng vừa
bị dội bom. Ông xây qua tôi và nói:
-Anh có thể vào ngủ
yên, sẽ không có gì xảy ra nữa trong đêm nay. Bọn chúng phải cần có một thời
gian mới có thể tiêu hóa xong những trái "C.B.U. 55? nầy.
- Anh muốn nói những
trái "Cluster Bomb Unit"? Tôi cũng đã biết chúng nó rồi. Đó là loại
bom có nhiều miển, chống cá nhân, được thả từng chùm, khi đụng đất, nổ tung ra
nhiều trái đạn nhỏ bằng trái banh tennis phải không ? Loại bom nầy gây nhiều
thiệt hại đáng kể…
Đại Tá Phước đưa
tay chận tôi lại ngay:
- Loại CBU.55 nầy
cũng được thả từng chùm, nhưng là một loại bom đặc biệt, cho đến giờ nầy chưa
bao giờ được xử dụng.
- Anh nói "đặc
biệt", nó có nghĩa gì đây?
- Tôi không muốn giải
thích chuyện đó bây giờ cho anh nghe đâu. Anh sẽ thấy rõ kết quả ngày mai khi
trời sáng. Chúng ta sẽ đến đó xem tận mắt. Bây giiờ anh hảy đi ngủ đi."
Tôi đến nằm trên một
chiếc chiếu và ngủ ngon lành.
Đến 6 giờ sáng, có
người đánh thức tôi dậy. Tôi nhận ra đó là viên đại úy hồi hôm.
"Đại tá tôi
đang chờ ông."
Chúng tôi đi bằng
xe Jeep. Ba cây số về hướng Đông Bắc, và sau đó chúng tôi xuống xe và có ba anh
Biệt Động Quân vai choàng đại liên M.60, mình mang đầy mấy giây đạn hướng dẫn
chúng tôi đi.
Và thình lình giữa
những hàng cây trụi lá, một cảnh tượng thật rùng rợn, như một ảo tưởng! Trong một
khoảng trống mỗi bề độ 100 thước, hằng trăm bộ đội Bắc Việt không còn hình dạng
rãi rác cùng khắp nơi. Một chiến xa bị lật ngữa. Các tử thi không thấy có một vết
thương nào trên mình. Chỉ thấy cò vài vết máu chung quanh mồm và mũi. người ta
có thể nói là họ bị một cơn lốc cuốn lên cao và ném họ nằm bẹp xuống đất. Đại
Tá Phước giải thích:
- CBU.55 là một loại
bom "rút hết khí trời". Công thức của nó còn là "tối kín / mật".
Bộ Tham mưu chỉ cho biết là nó "đốt" hết dưỡng khí trong không khí và
làm cho tất cả đều ngộp thở, chết tức khắc. Thông thường thì dưỡng khí chỉ là một
nhiệt khí, (có nghĩa là không thể cháy được). Theo tôi thì loại bom CBU.55 nầy
đốt hết không khí, gây ra sự bùng nổ mãnh liệt tạo ra một làn sóng va chạm cực
mạnh làm vỡ hết buồng phổi, và những người chết không có một dấu vết gì gọi là
thương tích trên thân thể. (*)
Dầu muốn dầu không
thì kết quả thật khủng khiếp. Tất cả cây cối bị thổi bay hết lá cùng tất cả bộ
đội bất thần bị chết chung trong một thời gian không đến một giây… tất cả để lại
một cảm tưởng như một đoạn phim kinh hoàng do các nhà phù thủy bí mật của phòng
nghiên cứu đạo diễn. Nhưng đây thật sự không phải một màn hay một cảnh trong
phim, và người chết ở đây không phải là những hình nộm!
Tôi vội vã ra đi….
Vào lúc 8 giớ một
trực thăng đưa tôi về lại Biên Hòa. Trực thăng có chở một lô binh sĩ bị thương,
ở bụng, ở đầu. Có nhiều người bị bể cặp mắt.
*Chú thích của dịch
giả DHN
Theo giải thích
chánh thức của một đại tá Hoa Kỳ, cố vấn trưởng cho một tiểu khu ở đồng bằng
sông Cửu Long: loại bom nầy khi đến gần mặt đất khoảng 100 thước thì có một chiếc
dù bung ra, còn cách mặt đất chừng 10 thước thì nổ. Bom không có miểng, không
giết người bằng mảnh bom. Nhưng khi nổ sẽ "hút" hết dưỡng khí trong một
vùng khoảng 1 cây số đường bán kính. Tất cả mọi sinh vật nào ở trong vòng ảnh
hưởng nầy đều tức khắc không còn dưỡng khí để thở, (kể cả cây cối, nên lá phải
rụng hết), bị trào máu ra miệng và mũi chết ngay tức khắc (kể cả những người ở
dưới hầm sâu dưới đất). Chẳng những không có một vết bị thương nào trên người
mà chết trong tư thế tự nhiên (như đang ngồi, nằm, hay đứng, đi v,v,). Nguyên
văn trong sách tác giả dùng danh từ "đốt" nhưng sự thật phải nói là
"hút đi" mới đúng. Loại bom nầy được giao cho Hải Quân Hoa Kỳ thí
nghiệm lần đầu tiên năm 1972 ở đồng bằng sông Cửu Long.
No comments:
Post a Comment