Đi biểu tình ở Sài Gòn 11/5/2014
Chúng tôi có mặt ở Trung tâm Sài Gòn trước 8am
sáng nay, tập kết ở Hồ con Rùa rồi đi lòng vòng, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày
biểu tình chống Trung cộng xâm lược. Đường phố rất vắng người dân nhưng công an
các sắc phục thì rất đông và lăm le tay gậy cao su tay walky-talky chuyên dụng
(tần số riêng), họ quan sát dân ít ỏi đi qua đó như chúng tôi với thái độ rất
căng thẳng.
Khu vực Hai Bà Trưng đoạn có Lãnh sự quán Tàu xanh lè vàng loét
toàn sắc phục công an, có lẽ có gần ngàn lính các loại trên một đoạn phố ngắn...
Đúng 9am công an lập barie sắt và hàng rào quân cảnh màu đen và xanh đen trang
bị tận răng và đông đặc để bảo vệ LSQ Tàu tại hai các ngã tư HBT với Võ văn Tần
và ĐBP, và ngã ba với Ng Văn Thủ, không ai có thể tiếp cận LSQ Tàu nữa. Tôi
nghĩ: “Chắc sẽ
căng đây!”, và đi về
phía nhà VNHT…
Đội quân cướp cờ
Vừa đi trong đám đông tôi vừa quan sát xung
quanh để định vị xem mình đang trong “đoàn” nào thì thấy một người gầy cao quần
xanh áo trắng dài tay civil đi cầm loa điện chỉ huy và dẫn đầu nhóm lớn rất
“quyết liệt”, luôn ra các chỉ thị cho đám thanh niên xung quanh nhận lệnh rồi
tản ra. Tôi nghĩ, “Đây là nhóm biểu tình nhà nước chăng? Toàn thanh niên nam
nữ to khỏe có tác phong như quân đội! Sao không thấy khẩu hiệu chống Tàu mà
toàn thấy cờ đỏ sao vàng với một vài tấm băng rôn ‘Chung tay giữ gìn hòa bình
trên Biển Đông’ hay ‘ Đảng CSVN quang vinh muôn!’ hay ‘Đồng lòng cùng Chính
phủ...” Tôi quay sang bạn cùng nhóm:“Bố khỉ, chúng mình nhập nhầm
đoàn mất rồi, toàn bọn “chung tay” với Tàu thế này!”, nhưng chúng tôi vẫn
đi tiếp vì sắp đến chỗ barie công an và quân cảnh chắn trước LSQ Tàu rồi, lúc
đó khoảng 9am15’…
Nhóm chúng tôi có ba biểu ngữ khổ 80x60cm có
khung và dương cao, có lẽ là 3 khẩu hiệu cao khá nổi vì thông điệp chống TQ rõ
ràng lấy từ gợi ý của Lời kêu gọi của 20 đoàn thể chứ không chỉ có một màu đỏ
với chữ nghĩa ly ti rối rắm của “đoàn nhà nước”, và tôi dương cao một chiếc.
Lúc đoàn người biểu tình dừng trước (xa) LSQ đó, một nhóm hàng chục thanh niên
mà tôi thấy trước đó nhận chỉ thị từ người cầm loa áo trắng cứ đứng xung quanh
chúng tôi, rồi một cô bé rát dễ thương nói “Chú cho cháu mượn biểu ngữ
của chú mang lên phía trước cho rõ!” - tôi chưa kịp trả lời thì cô bé
đó đã giằng lấy biểu ngữ trên tay tôi và chạỵ lên phía trước gần sát hàng rào
CA, tôi bèn chạy sát theo cô bé, vì hơi nghi nghi... Nhưng cô bé dừng lại bên
hàng rào, tay cầm biểu ngữ của tôi giơ cao, nên tôi cũng dừng lại bên cạnh,
bụng nghĩ: “Mình đã nghĩ oan cho cô bé và đoàn quân đông đảo của anh áo
trắng cầm loa kia rồi…”. Áo trắng và nhóm của mình lúc đó cách tôi
chừng 5m…
Rồi cô vé vẫy tay cho hai cậu thanh niên cao
to, áo thun đen, cũng đeo balô con cóc như cô bé, đều đi giầy thể thao gọn
gàng, đến đứng bên cạnh. Nhóm sau lưng tôi có người hô to “Đả đảo TQ
xâm lược!” và tôi cũng hô theo: “Đảo đảo!” Mới được
hai câu thì từ nhóm kẻ “áo trắng” có người cất tiếng hát to “Như có Bác
Hồ…” và cả đám thanh niên bên tôi đó gào theo thì tôi như ngã ngửa: “Mình
tứ bề thọ địch rồi!”. Phía trước tôi là quân cảnh và LSQ Tàu, phía sau
là nhóm “áo trắng” và hai bên tôi là những “thanh niên
yêu nước đi biểu tình” của “áo trắng”…
Cũng lúc đó tôi nhìn thấy “cô bé dễ thương”
trao biểu ngữ của tôi cho một cậu bên cạnh nó, và cậu này chạy ngay lên vỉa hè
HBT phía có toàn CA đứng, vừa chạy vừa xé rách đôi biểu ngữ của tôi ra… Tôi lao
theo chộp vai nó, giật lại biểu ngữ thét lên: “Sao cháu xé biểu ngữ của
chú!”.Chắc nhìn mặt tôi nó sợ quá lủi mất, chứ câu thét của tôi chỉ như tự
chửi mình: “Sao già rồi còn ngu thế PCT ơi là PCT!”. Tôi nhìn
về phía “áo trắng”, còn nghe được người đó nói với quân biểu tình chìm: “Chúng
ta đi thôi! Không được đứng đây nữa! Và tản ra!” Tôi đứng đó giữa đám
đông “ngàn người yêu nước” với cái biểu ngữ rách trên tay, tự
cười mình: “Mình ngu quá, cứ phải đợi cháy nhà mới nhìn ra mặt chuột
thế này”…
Đoàn người bắt đầu đi diễu hành từ chỗ bị chặn
trước LSQ 3 Tàu đó, tôi tìm lại mấy bạn nhóm nhỏ của mình thì họ cũng đang ngơ
ngác tìm tôi: họ cũng đã cho các bạn trẻ của “áo trắng”,“mượn
biểu ngữ để lên trước giơ cao hơn” và hai biểu ngữ đó của chúng tôi
cùng “đám trẻ yêu nước” của “áo trắng” đó đã biến mất dạng…
Đi tìm người yêu nước
Đang khí thế mà bị cướp và xé hết biểu ngữ,
như là bị cướp mất lá cờ trên tay thể hiện ý chí của mình giữa đám đông biểu
tình “yêu nước”, chúng tôi đau đớn. Tôi không thể tả được cảm giác
khinh bỉ và căm ghét bọn cộng sản bán nước đang đi biểu tình chống Tàu cùng
chúng tôi lúc đó của tôi, chỉ biết đó là cảm giác tột cùng khinh bỉ và lần đâu
tiên tôi cảm nhận như thế. Điều đó làm tôi quyết không lùi bước.
Chúng tôi tách đoàn biểu tình chính và đông
của “áo trắng”, như con chim sợ cành cong, tìm cách phục hôi tấm biểu ngữ bị xé
rách còn lại. May mà nó chỉ bị xé dọc thanh nẹp trên nên toàn bộ phần chữ chính
còn nguyên và tôi lấy sợi dây treo nó (mà tôi dự phòng trong balô cùng hai chai
nước cho cả đoàn), buộc treo lại. (Lần sau tôi sẽ mang theo băng keo, dây và
kéo trong ba lô chứ không chỉ có chai nước!)
Thế là chúng tôi lại có tấm biểu ngữ giơ cao
lên làm lá cờ tranh đấu tiếp của mình hôm nay! Và bỗng nhiên chúng tôi thấy yêu
quí nó vô cùng! Dù nó bị rách và buộc lại nhưng nó vẫn giúp chúng tôi thét lên
giữa các phố trung tâm Sài Gòn: Không được bán nước! Đả đảo TQ xâm
lược!...
Đến lúc đó, vấn đề nhìn ra “ai địch ai
ta” trong đoàn cùng biểu tình là rất quan trọng. Cậu bé“cũng bị mất
cờ” trong nhóm tôi, “lá cờ” mà nó đã say mê thiết kế rồi chuẩn bị suốt
cả ngày hôm qua, nói với tôi: “Có đi thế này cháu mới hiểu, thật không
thể tin được họ có thể làm vậy…”. Tôi cười thú nhận: “Chú cũng
thế thôi, CS bao giờ cũng làm chú bất ngờ khủng khiếp, tại vì chú cứ tưởng
chúng vẫn là người bình thường…”. Chúng tôi đều lần đâu đi biểu tình
trên phố…
Chúng tôi là nhập lại đoàn biểu tình và đi tìm
người yêu nước như mình, không phải yêu nước kiểu CS! Tìm thế nào đây? Chúng
tôi lắng nghe và quan sát, chúng tôi tìm những ánh mắt chân thật, chúng tôi để
trái tim cảm nhận hút đẩy chúng tôi đến với những người giống mình… Và chúng
tôi thấy xung quanh mình là một đám đông những người biểu tình khác, có rất
nhiều phụ nữ già trẻ, nhiều thanh niên hăng hái nhưng không đô con, có cả nhiều
người già và trẻ em… Họ ăn mặc, có thể nói, nhếch nhác hơn đoàn “áo trắng”
nhiều, họ đều khan giọng và ướt đẫm mồ hôi vì hô khẩu hiệu, và họ không có lãnh
đạo ”áo trắng” nào, không ai thì thầm tập trung nhận lệnh rồi tản ra… Họ chỉ
tập trung một việc như chúng tôi muốn làm: Thét lên thông điệp chống Tàu xâm
lược của người Việt cho vang đến trời xanh! Ai không nghe thấy thì không phải
người Việt hay đó là Việt bán nước rồi… Thế thôi.
Chúng tôi đi lòng vòng mấy tiếng đồng hồ ở
trung tâm thành phố Sài Gòn với thông điệp ấy. Đến đoạn trên Lê Lợi trước khi
nhập vào đám đông đang biểu tình ở Nhà hát TP tôi bỗng thấy mình đi sau cậu bé
Nguyễn Trí Dũng con trai ông Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày. Tôi mừng đến độ chỉ
muốn xông đến ôm chầm lấy Trí Dũng mà hôn và hét lên sung sướng: “Đây
rồi! Chú tìm thấy cháu rồi Dũng ơi! Chú đã tìm thấy những người biểu tình yêu
nước rồi!”
Những kẻ chiếm diễn đàn của dân
Suốt dọc đường chúng tôi đi với biểu ngữ không
có đảng và sao, tôi đếm có gần chục lần đám CA chìm đi xung quanh cố dàn cảnh
để “mượn” hay cướp biểu ngữ của chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã biết họ là ai và
muốn gì rồi, nên chúng tôi đều cảnh giác vượt qua và cười khinh bỉ đi tiếp.
Ví dụ, ngay đoạn Lê Lợi tôi đi gần cậu bé Trí
Dũng mà tôi yêu quí vô cùng, thì một kẻ chạy xe máy vờ đâm vào tôi nhằm làm tôi
ngã hay hất tôi lên hè, và đúng là tôi phải nhảy lên hè thật sau khi “nhỡ” bị
húc, và đối diện ngay hay thanh niên áo thun đen quần ngố xông đến “giúp tôi”.
Dù đau tôi cũng cố cảm ơn những kẻ đã bẫy hại mình và quay vội lại với nhóm của
mình đang đến cứu tôi và đến với đám đông có Trí Dũng đang đi phía trước. (Nên
nhớ, CA không cho xe máy đi chỗ đó và càng không cho đi lẫn người đi bộ - phải
tắt máy và dắt xe, vậy mà người đi xe máy đó không chỉ được vào mà còn tăng tốc
để “nhỡ” đâm vào tôi…). Nhưng đó là chuyện nhỏ, khi ta đã biết họ là ai, họ
muốn gì, họ sợ gì…
Hay, một gã đàn ông tóc muối tiêu thấp béo rà
rà xe chạy bên tôi khen: “Anh có khẩu hiệu tốt và hay lắm! Đắng kia
nhiều người mà không có khẩu hiệu, anh cho mươn chút đi?”. Tôi cười: “Hồi
này bọn CA chìm cũng mượn của tôi rồi mang lên vỉa hè xé đôi, tôi phải giành
lại rồi bược lại, anh thấy không? Giờ tôi không cho ai mượn nữa, tôi cũng chả
biết anh có phải CA chìm?”. Thế là lão ta cụp mặt xuống chạy xe đi.
Rồi ba thằng đầu gấu tóc dài to cao củng theo
tôi “mượn cờ” và tôi cũng nói như với gã tóc bạc nên chúng cũng phải bỏ đi vì
giữa chỗ đông người chúng không dám cướp cờ của tôi… Nhưng đó đã là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn là, ở Nhà hát TP, ngay bên dưới hai
cô đầm vú to ấy (tượng bên cửa Nhà hát) tôi thấy nhí nhố những kẻ như ông Gs.
Tương Lai phát biểu “định hướng” biểu tình, vỗ tay nhau, rồi
lại hát “Như có bác Hồ…” Tóm lại là họ cướp diến đàn biểu tình cuả người biểu
tình để lập công với đảng… Hai “cô đầm vú to” đó mà nghe hiểu những gì họ làm ở
đó để “biểu tình chống TQ” thì chắc phải cười sặc rơi hết cả phụ tùng mất… Tôi
đứng đó mấy phút thì thấy không hợp với khẩu hiệu chống Tàu của mình, nên theo
ngay một nhóm nhỏ tách đoàn vì họ chắc cũng không chịu được sự bịp bợm đã diễn
ra ở Nhà hát TP hôm nay lúc đó.
Đi khoảng hơn tiếng nũa thì chúng tôi lại đứng
trước hàng ráo sắt và người đen kịt trước LSQ Tàu. Lúc đó khoảng 11am15’. Đoàn
người lần này dù nhỏ hớn lúc 9am 30 nhưng không có sự lãnh đạo của những kẻ như
“áo trắng” nữa, nên đã đứng thét vang nhiều khẩu hiệu về phái LSQ. Nhưng đột
nhiên, lão già “thích định hướng” TL lại đứng lên (hàng rào) hô khẩu hiệu “đề
nghị TQ rút giàn khoan HD981” (nhưng không thấy ai hô “đề nghị! đề
nghị!” hùa theo gì cả?) và khẩu hiệu "Đề nghị hai đảng chung tay
giữ gìn hòa bình Biển Đông!”. Tất nhiên chả thấy ai hô “chung tay!
chúng tay!” theo cả! Thật đáng khinh cho những kẻ đã hèn, đã gian lại còn cố
chiếm diễn đàn của dân biểu tình chống TQ xâm lược.
Lúc đó, nhóm chúng tôi đã nhập vào nhóm mặc áo
“No-U”, có anh tên Lâm có bức ảnh chìa tay ra phía các cảnh sát chống bạo động
mà tôi thấy được đăng nhiều trên mạng chiều nay… Thật ấm lòng khi đứng giữa
những người biểu tình yêu nước và giương cao khẩu hiệu của mình cùng họ.
Và công nghệ giải tán biểu tình của CSVN
Sau đây là quan sát và suy luận của tôi thôi.
Giai đoạn đầu của biểu tình sáng nay ở Sài
Gòn, từ 9am đến khoảng 10am30’, CA và các lực lượng quản lý giao thông nội đô
đã phân luồng ưu tiên cho dòng người biểu tình đi qua các đường phố chính ở
Trung tâm SG khá suôn sẻ. Chúng ta biết lúc đó họ tập trung vào mục tiêu kiểm
soát những đoàn biểu tình bằng cách trà trộn vào đoàn biểu tình để cướp cờ (như
đội của “áo trắng”) và cướp diễn đàn (như các lão già trí đã ngủ như Gs
TL).
Vả lại họ cũng cần phải giả vờ để dân biểu
tình chút chút để còn giả vờ mặc cả với Tàu, và rồi để Tàu có lý do giả vờ nhân
nhượng và CSVN có công giả vờ “đấu tranh thắng lợi” với Tàu (sau khi đã đồng ý
cho Tàu cùng chung khai thác trên biển nhà mình)!. Thông điệp chính mà CSVN gửi
đến Trung cộng qua biểu tình hôm nay có lẽ là: Chúng em đang chuẩn bị cho dân
Việt đồng ý để các anh ở lại khai thác chung thềm lục địa của VN rồi đấy nhé!
Để cho họ xả stress chút rồi các anh sẽ giữ nguyên hiện trạng và tiếp tới… màn
sau!
Mục tiêu trên thì đến khoảng 10am30 sáng nay
CSVN đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đám đông hàng nghìn người dân (như tôi) thì
vẫn còn đó, dù có thêm cà hàng ngàn biểu tình viên ăn lương của đảng nữa xung
quanh, thì giải tán thế nào đây, nếu không có chuyện gì xảy ra làm mếch lòng
ông anh “4 hảo hảo 16 golden sheets” thì sao? Thế nên mới phải
có chiến thuật giải tán biểu tình ở giai đoạn 2, từ 10am30 đến khoảng 12am…
Phải nói là sau hơn 1 giờ trực tiếp đi qua
“giai đoạn 2” đó tôi mới nhìn ra chiến lược giải tán biểu tình của CSVN đã áp
dụng hôm nay. Có thể nói tóm gọn bằng 1 câu như sau: họ đã lùa đàn cừu mấy ngàn
con (mà tôi là 1 con ngu ngốc!) đi loanh quanh để chia nhỏ (cắt khúc) và giải
tán, làm chúng tôi không thể nhập vào đoàn dẫn đầu mà sau tôi mới biết là những
người biểu tình chống Tàu đích thực như chúng tôi.
Đầu tiên, họ pha loãng mấy ngàn người “biểu
tình” của họ với khoảng ngàn người biểu tình thật (như nhóm của tôi) và kéo
thật dài đoàn người biểu tình ra ở giai đoạn 2 (giai đoạn 1 họ cần tập trung để
biểu diễn màn kịch biểu tình với Trang Nam Hải). Ở mỗi đoạn họ đều có tổ chức
và “thủ lĩnh” cụ thể phụ trách.
Sau đó, họ kết hợp với cảnh sát giao thông
dùng đèn đỏ giao thông (đã chuyển sang chế độ điểu khiển trực tiếp theo ý CA)
và dùng dòng người dân giao thông trên đường không tham gia biểu tình để cắt
khúc đoàn biểu tình (thay vì ưu tiên cho đoàn biểu tình như giai đoạn 1). Thế
là đoàn biểu tình bị cắt rời xa nhau (“thủ lĩnh” phần đi trước thì cố kéo đoàn
đi nhanh, “thủ lĩnh” phần sau thì bắt đoàn đợi thật lâu theo đèn đỏ và theo
cảnh sát), sau đó khi “có đèn xanh” thì thủ lĩnh đoàn sau cùng cảnh sát lại ép
đoàn biểu tình đí đường khác nhóm trước, nên họp không thể nối với nhau nữa…
Biểu tình lớn chung bị cắt thành nhiều đoàn nhỏ hơn, rồi nhỏ nữa…
Nhóm tôi rất nhỏ mà mỗi người cũng đã bị tách
ra và tự nhiên “tập kết” ở những nới khác nhau, đều có nhan nhản CA chìm nổi đủ
sắc phục đợi sẵn theo dõi tiếp, sao cho số người bị theo dõi ít hơn số người đi
theo dõi…
Bằng cách đó, họ đã giải tán đoàn biểu tình
hàng ngàn người ngon ơ. Tôi hình dung, họ phải lên kế hoạch, tập dượt để làm
việc này (điều khiển việc theo dõi và giải tán người biểu tình) trên sa bàn của
cả thành phố từ một phòng điều khiển trung tâm tới hàng chục ngàn nhân viên thi
hành thuộc các “binh chủng” khác nhau trên hiện trường… Đại khái như: Alô, Đội
12 cho cắt đuôi 50 con cừu ở ngã tư Nguyễn thị Minh Khai-Pauster rồi sau đó lùa
về vườn hoa trước Dinh Độc lập, còn khoảng 200 con cho quay lại Hồ Con rùa để
giải tán dần ở đấy…
Tôi, như một con cừu (lần đầu đi biểu tình tự
nguyện và không có tổ chức), bị lùa về vườn hoa cạnh sở Ngoại vụ, từ đoàn đông
hàng nghìn người, đến 11am35 chỉ còn vài chục người bao quanh bởi hàng trăm
người mặc sắc phục khắp nơi… Tôi đã nghĩ mình trong nhóm người cuối cùng trụ
lại (và ai cũng nghĩ thế?) thì hàng nghìn người trước đó đã giải tán rồi ư? Có
lẽ không, hàng nghin người biểu tình đã bị chia thành hàng chục nhóm nhỏ rải
rác trên các điểm khác nhau cách biệt nagy trong TT thành phố…?
Thay kết luận: Tự nhận xét sau biểu tình
Thắng lợi của tôi hôm nay là đã tìm thấy những
người biểu tình yêu nước như Nguyễn Trí Dũng, như nhóm No-U… và nhiều người dân
bình thường khác như chúng tôi trong đoàn biểu tình hàng ngàn người để tin hôm
nay những người yêu nước đã thực sự xuống đường, dù CSVN có bày ra bất cứ trò
gì đi nữa.
Thắng lợi thứ hai, khá đau đớn, là tôi càng
nhìn rõ chân tướng của CSVN trên thực tế off-line chứ không chỉ trên online
nữa. Tóm lại là, đi một ngày đang học một sàng… dại để khôn!
Thắng lợi thư ba là nhìn thấy chính quyền họ
sợ những người dân bình thường như tôi, như các bạn, như các cụ già, các chị em
phụ nữ, những thanh niên chất phác và cả các em thiếu nhi … đi biểu tình đến
thế nào! Họ sợ một cách ghê gớm. Họ phải huy động đông đảo đủ mọi lực lượng
chìm nổi, đủ mọi phương tiện và đủ mọi thủ đoạn hèn mạt nhất. Giá mà họ biết
chuẩn bị để đối diện với giặc Tàu cướp nước một cách kỹ càng bang phần nhỏ như
họ đã chuẩn bị đối phó với một nhúm người biểu tình tay không chỉ có một thông điệp
“Không bán nước!”, thì nước Việt cũng đã được yên mà sống và phát triển sánh
với năm châu rồi.
Thất bại, hơi cay đắng, là bị lùa đi và giải
tán như con cừu, thậm chí không thể kêu “be be” với ai xung quanh, đành về nhà
lên mạng, nhìn thấy các đồng đội vừa cùng biểu tình, nhìn thấy khẩu hiệu chống
Tàu của mình giương cao mà…“đau” mãi, vì thực sự nhóm chúng tôi đã bị cách ly
với nhóm chính lớn dẫn đầu của những nhà đấu tranh dân chủ hàng đầu, hôm
nay…(có lẽ do chúng tôi đã chọn sai điểm xuất phát là từ Hồ Con Rùa?)
Vâng, tôi đã không tham gia đi đầu đoàn biểu
tình 11/5 ở Sài Gòn, nhưng chúng tôi đã tham gia 100% bằng trí óc và trái tim
mình. Và phải có khúc giữa khúc đuôi thi mới có khúc đầu oanh liệt chứ? Tôi đã
là một điểm trong đám đông ngàn người chống Tàu, chỉ thế thôi.
Rồi chiều qua tôi gõ ra bài này “tâm sự” với
các bạn, hy vọng cho bớt đau lần sau. Sáng nay tôi đã điều chỉnh lại những quan
sát của mình hôm qua cho chính xác hơn dựa trên các bức ảnh và bài bình luận
khác trên DLB, DL…
Nhưng túm lại, tôi không ân hận gì vì đã lần
đầu xuống đường biểu tình, mà chỉ càng quyết tâm hơn cho lần biểu tình sau. Nếu
có ân hận, thì đó là vì tôi đã hèn không dám đi biểu tình chống Tàu từ năm 2007
hay 2009 cùng cha của cậu bé đã biểu tình cùng chúng tôi hôm nay, ông Điếu Cày
– Nguyễn Văn Hải đang ở trong tù CS chỉ vì đã đi đầu biểu tình chống TQ xâm
lược.
Phan Châu Thành
No comments:
Post a Comment