Mao Trạch Đông Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục - Chương 16
Mâu Thuẫn Luận Trong
Tư Tưởng Mao Trạch Đông
Lý Chí Thỏa - Trần Trung Đạo Lược Dịch -
Vào mùa hè năm 1962, Mao tái xuất hiện sau một
thời gian ngắn im lặng điều nghiên tình hình. Mao nói với tôi rằng ông ta sẽ
triệu tập hai hội nghị đảng trong vòng một tháng. Nghe xong tôi biết ngay rằng
Mao đang chuẩn bị phản công nhưng không biết Mao nhắm vào đối thủ nào trước.
Hội nghị thứ nhất được triệu tập ở Bắc Ðái Hà
vào ngày 6 tháng Tám năm 62. Hội nghị nầy tương đối nhỏ, chỉ bao gồm các lãnh
đạo cấp tỉnh và cấp bộ trong chính phủ. Tại đây, Mao đã đọc một diễn văn nẩy
lửa với chủ đề "Giai cấp: Tình hình và mâu thuẫn." Mao đã dành hết
thời gian mấy tháng trong hậu trường để công thức hóa hệ thống lý luận của y
dựa trên căn bản lý thuyết của chủ nghĩa Mác Lê-Nin. Bằng việc đưa đạo đức cộng
sản vào lý luận, Mao tin tưởng có thể động viên được quần chúng để chống lại
các lãnh tụ đảng mà Mao đang tìm cách loại ra khỏi vòng quyền lực.
Quan điểm của Mao có thể tóm lược rằng giai
cấp sẽ không tự biến mất trong quá trình tiến lên chủ nghĩa xã hội. Ngay cả sau
khi tập thể hóa mọi tài sản xã hội, giai cấp vẫn còn tồn tại, và vì vậy, cuộc
đấu tranh giai cấp vẫn còn tiếp diễn. Mâu thuẫn giữa giai cấp tư sản và giai
cấp vô sản, mâu thuẫn giữa con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội và con đường
tiến lên chủ nghĩa tư bản vẫn còn tiếp tục, theo Mao, cuộc đấu tranh khốc liệt
giữa các giai cấp vẫn không ngừng xảy ra.
Trong Hội Nghị Khoáng Ðại lần Thứ Mười của Ban
Chấp Hành Trung Ương Ðảng thì lý luận của Mao lại lần nữa được củng cố vững chắc
hơn. Mao phát biểu trong hội nghị nầy "Giai đoạn lịch sử từ cuộc cách mạng
vô sản đến chuyên chính vô sản và thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa Cộng Sản có thể
kéo dài vài chục năm hay thậm chí lâu hơn, trong thời gian đó, cuộc đấu tranh
giữa hai giai cấp vô sản và tư sản, cuộc đấu tranh gay gắt giữa hai con đường
tư bản và vô sản vẫn còn tồn tại."
Ngay sau khi phát biểu như trên Mao lại nhấn
mạnh rằng chính đảng Cộng Sản Trung Quốc hiện nay là chỗ trốn an toàn cho bọn
tư sản. Các phần tử tư sản đang có mặt ngay trong nội bộ đảng. Hai diễn văn của
Mao đầy những lời thóa mạ, hằn học và nhằm vào một đối tượng rộng rãi. Những
lời phê bình của Mao tập trung vào hàng loạt kẻ thù như Bành Ðức Hoài, Ðức Lạt
Ma Tây Tạng. Bành Ðức Hoài vừa đệ trình lên đảng một lá thư thỉnh nguyện dài để
xin phục hồi chính trị, tuyên bố rằng ông không chống lại Công Xã Nhân Dân, và
xác nhận ông chưa bao giờ xây dựng một lực lượng chống đảng hay âm mưu với Sô
Viết. Thay vì chấp nhận những lời thỉnh cầu của Thống chế Bành Ðức Hoài, Mao lại
tố cáo ông ta như một kẻ thù của đảng, kẻ đang âm mưu với tất cả các lực lượng
phản động quốc tế để chống lại cách mạng vô sản.
Mao cũng chĩa mũi dùi vào lãnh đạo Phật Giáo
quốc doanh Tây Tạng, đức Lạt Ma Panchen. Tưởng cũng nên nhắc lại, sau khi cuộc
nổi dậy giành độc lập của nhân dân Tây Tạng bị thất bại vào 1959, đức Ðại Lạt
Ma cùng hàng trăm ngàn tăng sĩ và dân chúng đã vượt Hy Mã Lạp Sơn qua tỵ nạn
chính trị tại Ấn Ðộ. Trung Quốc đã dựng nên một lãnh tụ tinh thần mới Lạt Ma
Panchen. Tuy nhiên trong thời gian qua chính Lạt Ma Panchen cũng phàn nàn chính
sách cực tả của giới lãnh đạo Cộng Sản tại Tây Tạng. Quan điểm của Lạt Ma
Panchen được Lý Huệ Hán phụ trách Mặt Trận Ðoàn Kết của đảng ủng hộ. Mao được
dịp tấn công cả hai và sau đó Lý Huệ Hán đã bị loại.
Vương Giá Tường, thủ trưởng của văn phòng phụ
trách liên lạc với các đảng Cộng Sản nước ngoài, người đã đề nghị việc cải
thiện quan hệ với Liên Sô và các quốc gia Ðông Âu cùng lúc giảm bớt các khoản
chi viện cho các đảng Cộng Sản Á Phi Mỹ La Tinh, cũng bị tước bỏ mọi quyền hạn
và bị cho cái mũ xét lại. Mao thậm chí cho rằng việc hợp đồng xây dựng nhà cửa
ở vùng nông thôn là một tàn dư của chủ nghĩa tư bản nên y đã ra lịnh chấm dứt
tức khắc.
Mùa thu năm 1962 là một bước ngoặt quan trọng
đối với lịch sử của đảng CS Trung Quốc và chính bản thân Mao. Việc Mao nhấn
mạnh về sự tồn tại của cuộc đấu tranh giai cấp ngay cả trong giai đoạn phát
triển của chủ nghĩa xã hội đã làm im lặng mọi chống đối vì sợ chụp cho cái mũ
hữu khuynh, tư sản. Tinh thần của Hội Nghị Bảy Ngàn đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Những cuộc thanh trừng tiếp tục mãi đến sau
tháng 9 năm 1962. Mao giao phó trọng trách tổ chức hội nghị Ban Chấp Hành lần
thứ 10 cho một đồng chí tin cẩn của y là Khang Sinh. Khanh Sinh là một tay chân
thân cận của Mao từ những ngày còn ở Diên An. Họ Khang cũng là người đã đứng
tên bảo trợ cho Giang Thanh trong đơn gia nhập đảng Cộng Sản, và cũng là người
sắp xếp cho bà ta đi Diên An. Giang thanh và Khang Sinh đều sinh trưởng ở Tỉnh
Sơn Ðông và quen biết nhau từ lâu trước 1949.
Tôi gặp Khang Sinh vào năm 1958. Ông ta không
tích cực hoạt động nhiều sau 1949 vì bị bệnh phải nằm nhà thương một thời gian
khá lâu. Khanh Sinh xuất viện khi chiến dịch Bước Tiến Nhảy Vọt đang bắt đầu và
họ Khang trở nên một trong những người ủng hộ chính sách nầy nhiệt tình nhất.
Gianh Thanh có một sự kính trọng đặc biệt dành cho Khang Sinh thường gọi y là
Lão Khang để bày tỏ sự thân mật và kính trọng.
Tôi thường tránh né gặp mặt Khang Sinh vì bản
mặt y tiết lộ nét xấu xa, độc ác. Họ Khang biểu thị cho mặt trái đen tối của
đảng vì những công việc dơ nhớp y đã làm. Hoạt động chính trị của họ Khang được
đẩy mạnh sau hội nghị lần thứ mười của ban chấp hành trung ương. Khi Mao tấn
công Phó Thủ Tướng Tập Trọng Huân, tố cáo y thuộc phần tử Cao Cương, và đang âm
mưu chống lại đảng, y giao cho Khanh Sinh trách nhiệm điều tra. Cuộc điều tra
của Khanh Sinh đã làm trên ba trăm cán bộ đảng cao cấp bị thanh trừng, trong đó
có cả Bộ trưởng Lao Ðộng Mã Vân Thoại.
Tôi biết Tập Trọng Huân rất rõ. Những tội
trạng gán cho ông ta là hoàn toàn bịa đặt. Nhưng công việc của Khang Sinh là
tàn phá đối thủ. Những cuộc điều tra của Khang Sinh đã đặt nền tảng cho Cách
Mạng Văn Hóa sắp xảy ra.
Mao Trạch Đông Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục - Chương 17
Giang Thanh Và Cách
Mạng Văn Hóa
Lý Chí Thỏa - Trần Trung Đạo Lược Dịch - tvvn.org
Giang Thanh xuất hiện trước công chúng lần đầu
tiên vào ngày 29 tháng Chín năm 1962, trong dịp phu nhân của tổng thống Nam
Dương Sukarno viếng thăm Trung Quốc. Lần đầu tiên một tấm hình của phu nhân chủ
tịch Mao Trạch Ðông xuất hiện trên tờ Nhân Dân Nhật Báo. Sự xuất hiện của Giang
Thanh đã làm dư luận chú ý và đồn đãi. Ðối với nhiều người điều nầy chứng tỏ sự
thỏa thuận trong nội bộ đảng trước đây rằng vợ của Mao tuyệt đối không được
tham gia chính trị, đã bị vi phạm.
Giang Thanh đi Thượng Hải để thực hiện công
tác đầu tiên trong chức vụ thanh tra văn hóa. Kha Khánh Thi, Bí thư Thượng Hải
và là người trung thành Mao triệt để, giới thiệu Gianh Thanh gặp Giang Chung
Ðào, cán bộ phụ trách công tác tuyên truyền tại Thượng Hải. Giang Thanh rất bận
rộn với chương trình thăm viếng và kiểm tra của bà ta, nào là thăm nhà hát
Opera, thăm các đoàn ca múa v.v.. Tới đâu Giang Thanh cũng nói "Tôi chỉ là
một người lính trong mặt trận văn hóa, nhận chỉ thị từ Mao chủ tịch để thanh
tra mặt trận tư tưởng, tôi sẽ xem xét và báo cáo lên Chủ Tịch."
Theo Giang Thanh, Những gì đã khám phá, theo
bà, là một thế giới băng hoại của chế độ tư bản, còn dẫy đầy những biểu tượng
tội ác của quá khứ. Ngày 12 tháng Mười Hai, Mao yêu cầu tôi đọc một trong những
báo cáo từ các cuộc điều tra của Giang Thanh về văn hóa Trung Quốc. Mao phê
trong báo cáo "Cần xem xét." Mao nói với tôi "Chúng ta đã thiết
lập một nền tảng xã hội trong kinh tế nhưng trong thượng tầng kiến trúc, văn
hóa và nghệ thuật, đã chưa được thay đổi nhiều. Những con người đã chết vẫn còn
nắm quyền kiểm soát văn chương và nghệ thuật."
Trong vài tháng sau, Mao chĩa mủi dùi tấn công
vào Liên Ðoàn Toàn Quốc Văn Chương và Nghệ Thuật. Mao phê phán, trong suốt mười
lăm năm qua, các tổ chức và báo chí dưới quyền kiểm soát của họ đã không thi
hành các chính sách của đảng. Họ không phản ảnh cách mạng xã hội chủ nghĩa
nhưng đang lại tiến về phía xét lại."
Không phải là một việc tình cờ khi Mao đưa
Giang Thanh tham dự vào các sinh hoạt chính trị trong lúc đời sống chính trị
của đảng Cộng Sản Trung Quốc đang chuyển sang một thay đổi mới. Chưa đầy một
tháng sau khi xuất hiện công khai, Mao gặp người đẹp Trương Ngọc Phượng, người
con gái sau nầy đã trở nên người thân cận nhất của Mao. Tôi gặp cô ta lần đầu
tiên ở Hồ Nam trong một buổi dạ vũ do viên bí thư tỉnh ủy Hồ Nam tổ chức để
khoản đãi. Tất cả các nữ tiếp viên trên xe lửa của Mao đều được mời, dĩ nhiên
cả cô Trương Ngọc Phượng. Sau đó, Mao đích thân cầm tay Phượng và dắt cô ta vào
chiếc phòng ngủ đặc biệt của y. Trương Ngọc Phượng ở lại với Mao suốt hai ngày,
và sau khi xe lửa dừng lại, Mao chỉ thị thuyên chuyển nàng sang làm việc chỗ
của y. Thế là Trương Ngọc Phượng, từ một cô phục vụ trên xe lửa đã trở thành
một trong những người thân cận nhất của Chủ Tịch Mao Trạch Ðông.
Mao thường được bao quanh bởi nhiều cô gái một
lúc và ông ta cùng không thích ở lại với một cô nào quá lâu. Ngay cả đối với
Trương Ngọc Phượng, Mao cũng để nàng ta ở lại trên xe lửa mỗi khi xe lửa dừng
lại và xuống thăm viếng các địa phương lân cận một mình. Tại mỗi địa phương,
Mao lại được bao quanh bởi nhiều cô gái khác. Trong thời gian ở lại nhà hát
Thượng Hải, căn nhà do viên bí thư thành phố Kha Khánh Thi chỉ thị xây dựng
riêng cho Mao, Mao lại được tháp tùng bởi hai cô thư ký trẻ mà y thích nhất
trong giai đoạn đó. Mùa thu năm 1962, chúng tôi theo chân Mao đi Thượng Hải. Y
trú ngụ trong một khu dinh thự nguy nga Kha Khánh Thi sửa sang dành riêng cho Mao
và các lãnh tụ cao cấp trung ương. Khu nhà xây theo lối kiến trúc của Nhật,
trước đây thuộc quyền sở hữu một nhà kỹ nghệ gia giàu có ở Thượng Hải. Một biệt
thự là nơi Mao ở lại, những khu khác là khu ăn chơi, giải trí với một phòng
nhảy rộng thênh thang. Mỗi khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, Mao thường dành hết
thời gian còn lại của buổi chiều đáp xe xuống trung tâm thành phố vui chơi
trong câu lạc bộ. Xe của Mao là chiếc ZIS đặc biệt, có khả năng ngăn đạn cho
Liên Xô chế tạo. Mao còn lận theo cả những tài liệu cần phải đọc hay phải ký và
ở lại đó mãi chơi với các cô thiếu nữ trẻ đẹp tới khuya mới trở về nhà trọ.
Tôi và hai cô thư ký trẻ thường tháp tùng Mao
xuống câu lạc bộ. Giang Thanh cũng có mặt ở Thượng Hải nhưng không hề đi theo
Mao. Khi Mao trở lại thì bà ta đã đi ngủ rồi. Thủ tục của hai người cũng khác
nhau đến nỗi họ hiếm khi gặp mặt nhau. Những ngày đó thì Giang Thanh biết quá
rõ những gì Mao đã làm đối với các cô thanh nữ xinh đẹp kia nhưng cũng không
thấy bà ta công khai phàn nàn gì. Tôi tin rằng Mao và Giang Thanh cũng đã âm
thầm thỏa thuận nhau là Mao sẽ không ly dị Giang Thanh và Giang Thanh cũng
không can thiệp vào chuyện tình ái lăng nhăng của Mao. Mao có đủ lý do để tin
là Giang Thanh sẽ giữ lời vì y biết quá rằng không có Mao, Giang Thanh sẽ chẳng
là gì cả.
Không phải Trương Ngọc Phượng ngay từ đầu đã
chiếm được lòng tin của Mao. Nhiều năm trước đó nàng đã không được Mao tin
tưởng. Theo lời Phượng kể thì cô ta sinh ra ở Tỉnh Hắc Long Giang, thuộc Mãn
Châu, cha nàng là một thợ sửa đường rầy xe lửa. Tuy nhiên khu vực nầy đã bị
Nhật chiếm từ những năm 1930. Một lần Trương Ngọc Phượng kể với Mao là nàng
sinh năm 1944, mẹ nàng là người Trung Quốc nhưng cha nàng là một nha sĩ người
Nhật. Mao nghĩ Phượng lai Nhật nên càng lo nàng làm tình báo cho Nhật. Tôi
không biết rõ chuyện quá khứ của Phượng nhiều nhưng dù sao trong những năm đầu
Mao đã rất ít tin tưởng ở cô gái họ Trương.
Quan hệ giữa tôi và Trương Ngọc Phượng gặp rắc
rối ngay từ những ngày đầu. Có một lần ở Hàng Châu, Mao cho gọi tôi vào phòng
ngủ của y. Khi tôi bước vào thì Mao đang nằm trên giường, không mặc áo, chỉ mặc
váy. Mao phàn nàn rằng y bị đau ngực. Tôi khám phá ra một vết đỏ bằng hạt gạo
phía bên trái ngực. Thấy không có gì quan trọng tôi chỉ băng sơ lại và dặn cả
Mao lẫn Trương Ngọc Phượng đừng dụng tới mụt nhọt nhỏ nầy. Nhưng tới tối thì
Mao lại cho gọi tôi, lần nầy thì y lên cơn sốt. Tôi khám người Mao thì miếng
băng tôi băng hồi chiều đã mất. Mao kể tôi nghe là Trương Ngọc Phượng đã giúp y
nặn mụt nhọt. Việc nầy đã làm căn bịnh nhỏ của Mao trở nên trầm trọng. Trương
Ngọc Phượng giận tôi vì tôi cho rằng nàng ta đã nặn mụt nhọt và vì vậy quan hệ
chúng tôi chưa bao giờ tốt đẹp cả.
Tháng Năm 1964, ấn bản đầu tiên của tác phẩm
"Những trích dẫn từ Mao Chủ Tịch" được xuất bản. Ðó là tác phẩm nhỏ,
chỉ để lọt lòng bàn tay, bìa màu đỏ. Thế là chiến dịch tôn thờ Mao Trạch Ðông
bắt đầu. Lâm Bưu là người đầu tiên phát động phong trào. Ông ta nêu cao một
khẩu hiệu gọi là Tứ Nhất (bốn cái nhất): Yếu tố con người, công tác chính trị,
công tác tư tưởng, và ý kiến sống động. Mao thích nịnh bợ, nên trả công những
tâng bốc của Lâm Bưu bằng đôi lời khen thưởng "Ý kiến về Bốn Cái Nhất của
Lâm Bưu là một sự sáng tạo vĩ đại." Mao chỉ thị cho cả nước học tập về
khẩu hiện Bốn Nhất của Lâm Bưu và quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc. Và bất
ngờ cả nước lao vào công tác nghiên cứu chính trị, đọc các tác phẩm của Mao và
học thuộc lòng những bài viết của Mao. Sự tôn thờ cá nhân Mao lan rộng đến mọi
nhà máy, mọi trường học. Không phải ai cũng a dua theo Lâm Bưu để tôn thờ Mao,
ít nhất là Ðặng Tiểu Bình và Lục Ðịnh Nhất. Ðặng Tiểu Bình, Tổng Bí Thư Ban
Chấp Hành Trung Ương Ðảng và Lưu Ðịch Nhất, Giám Ðốc Tuyên Truyền Trung Ương
Ðảng, cho rằng tác phẩm của Mao quá đơn giản.
Vào mùa xuân 1964, Lưu Thiếu Kỳ bị chẩn đoán
bịnh lao. Khi được báo cáo Mao chẵng những không tỏ vẻ quan tâm hay ngạc nhiên
chút nào. Mao nói với tôi "Chuyện gì mà ai cũng có vẻ hồi hộp quá vậy, nếu
ông ta bị bịnh thì để ông ta nghỉ." Nhưng căn bịnh của Lưu Thiếu Kỳ cũng
thúc đẩy Mao vào hoạt động. Mặc dù ông ta không thể trực tiếp tấn công đối thủ
nhưng cũng có thể làm cho cuộc sống của họ Lưu thêm khốn khổ. Mao chỉ thị cho
Bộ Y Tế ngừng cung cấp việc săn sóc sức khỏe cho các lãnh tụ trung ương và đồng
thời ra lệnh giải tán Cục Y Tế Trung Ương, được lập ra trước đây để chăm lo cho
các lãnh tụ tối cao của Ðảng.
Quan hệ giữa Mao, Lưu Thiếu Kỳ và Ðặng Tiểu
Bình ngày càng tệ hại. Tháng Giêng năm 965, Ðặng Tiểu Bình tổ chức một phiên
họp để thảo luận về chiến dịch giáo dục xã hội chủ nghĩa. Mục đích của phiên
họp là để tìm cách ngăn ngừa tình trạng tham ô hủ hóa trong hàng ngũ đảng viên.
Mao không được khỏe nên họ Ðặng không muốn để Mao tham dự, tuy nhiên Mao đã
đến. Trong phiên họp nầy, Mao đã đọc một tham luận cho rằng vấn đề của nông
thôn là vấn đề của đấu tranh giai cấp. Lưu Thiếu Kỳ chận lại và cãi cọ rằng vấn
đề nông thôn không phải là vấn đề của giai cấp mà là vấn đề của trong sạch
chống lại không trong sạch. Ngày hôm sau, Mao mang theo cả hiến pháp của nhà
nước lẫn điều lệ đảng đến phiên họp và cải lý rằng với tư cách một công dân y
có quyền nói lên ý nghĩ của mình và cũng với tư cách một đảng viên y cũng có
quyền nói.
Sau Tết Âm Lịch năm 1965, Mao rời Bắc Kinh đi
kinh lý địa phương. Cùng đi với y là hai nữ thư ký và một người cháu gái tên là
Hoàng Hải Dung. Trên xe lửa, Mao tiếp tục được Trương Ngọc Phượng săn sóc. Khi
xe lửa dừng lại Vũ Hán thì Mao lại bốc thêm vài cô nữa. Một buổi sáng, Hoàng
Hải Dung bước vào phòng làm việc và phàn nàn một cách cay đắng với tôi rằng
"Trương Ngọc Phượng đã sỉ nhục Mao Chủ Tịch, y thị là một đàn bà mất nết,
nóng tính. Ðêm qua, Mao Chủ Tịch nói với tôi là cô họ Trương là ông ta muốn
điên lên. Mao Chủ Tịch lớn tuổi không thể để y thị đối xử với ông ta như
vậy." Tôi nói "Cái gì cũng từ từ đã." Cô gái Hoàng Hải Dung
không chịu, nhất định đi tìm Uông Ðông Hưng. Mao cũng giận thật và chỉ thị họp
để kiểm điểm Trương Ngọc Phượng. Trong buổi họp kiểm điểm, Hoàng Hải Dung lần
nữa lập lại những lời lẽ Trương Ngọc Phượng đã nói với Mao. Nghe xong Trương
Ngọc Phượng đáp rằng "Mao Chủ Tịch chửi tôi trước, chẳng những chửi tôi mà
còn lôi mẹ tôi ra chửi, chịu không được tôi phải chửi lại."
Vào cuối tháng Sáu năm 1965, vài ngày sau khi
tôi viết một văn thư kêu gọi các bác sĩ có kinh nghiệm đi xuống nông thôn để
tham quan và học hỏi đời sống lao động. Mao gọi tôi vào gặp ông ta "Cuộc
đấu tranh giai cấp ở vùng nông thôn đang bùng nổ quyết liệt nhưng mọi người
trong Nhóm Một vẫn không làm được việc gì, điều nầy không tốt." Mao chỉ
thị Uông Ðông Hưng lãnh đạo một nhóm để tham gia chiến dịch giáo dục trong vùng
nông thôn. Thế là Nhóm Một chúng tôi lên đường đi thực tế vào đầu tháng bảy năm
đó.
Tháng 10 năm 1965, trong lúc tôi, Uông Ðông
Hưng cùng nhiều người trong Nhóm Một đang công tác ở Quỳnh Sơn thì Mao ra lịnh
Uông Ðông Hưng phải trở về trình diện. Họ Uông lẽ ra phải trở lại với đoàn
chúng tôi trong vài ngày nhưng vài tuần rồi vài tháng trôi qua vẫn chưa thấy y
quay trở lại. Cuối cùng mãi tới tháng Mười Hai mới thấy Uông Ðông Hưng trở lại,
nhưng y cũng mang theo những tin quan trọng. Theo Uông Ðông Hưng, hàng loạt
lãnh đạo cao cấp như Bành Chân, bí thư đảng bộ Bắc Kinh, La Thoại Hưng Tổng Tham
Mưu Trưởng, Dương Thượng Côn, Giám Ðốc Văn Phòng Trung Ương Ðảng và Lục Ðịnh
Nhất, Giám Ðốc Cục Tuyên Truyền, sắp sửa bị thanh trừng. Trong lúc đó Mao chỉ
thị Uông Ðông Hưng, người đang đảm nhiệm chức vụ Tư Lịnh Cục Vệ Binh Trung
Ương, sẽ kiêm nhiệm thêm chức Thứ Trưởng Anh Ninh Công Cộng. Những đổi thay
chính trị dồn dập làm ai cũng lo ngại. Ngay cả Uông Ðông Hưng dù được thăng
quan tiến chức cũng chưa hết lo âu. Thay vì ở lại Bắc Kinh, họ Uông lại trở lại
khu công tác để lánh mặt, đợi chờ sóng gió trong chính trường trôi qua.
Ngày 1 tháng giêng Dương lịch 1966, chúng tôi
tổ chức mừng năm mới trong làng nhỏ nơi chúng tôi đang công tác. Dân làng tỏ vẻ
thờ ơ vì họ không quan tâm đến ngày Tết Tây nầy. Bất ngờ ngay hôm đó, tôi được
lịnh đi lên tỉnh Quảng Tây để trình diện Mao, ông ta đang bị bịnh và dừng lại
đó. Tôi và Uông Ðông Hưng đến nhà khách nơi Mao ở lại. Sau một thời gian vắng
bóng, Nhóm Một đã thêm nhiều nhiều khuôn mặt mới. Châu Phú Minh, người phục
dịch Mao kể lại với tôi rằng sau khi Mao tổ chức mừng sinh nhật thứ bảy mươi
hai của y vào hôm 26 tháng Mười Hai, trong dịp nầy Mao có uống một chút rượu
vang. Sau tiệc sinh nhật, Mao cùng với các cô gái đi bộ một vòng dọc bờ sông,
trời nóng nên Mao cởi áo. Cũng trong buổi chiều hôm đó, Mao và Trương Ngọc
Phượng lại cãi lộn với nhau. Cũng theo lời của Châu Phú Minh thì Trương Ngọc
Phượng có tư tình với một người khác trong bộ tham mưu của Mao chẳng may bị Mao
bắt được. Mao đã nhất định chiếm và giữ trọn đời con gái của Phượng nên bắt
Phương phải quì trước mặt y mà xin lỗi. Chàng thanh niên bất hạnh nào đó trong
bộ tham mưu đã bị trục xuất và lưu đày đi Nam Ninh. Nhưng không phải vì thế mà
tình hình yên ổn, hai người lại có chuyện với nhau. Sau buổi chiều cãi lộn với
Trương Ngọc Phượng, Mao lâm bịnh.
Khi tôi bước vào thì Mao đang lên cơn sốt và
ho. Ông ta đồng ý tôi chích một mũi thuốc trụ sinh chống sốt. Sáng ngày hôm sau
Uông Ðông Hưng, bà y tá trưởng họ Vũ cùng tôi đến thăm Mao. Bịnh tình của y đã
thuyên giảm nhiều mặc dù vẫn còn ho chút ít. Mao chỉ thị tôi ở lại còn Uông
Ðông Hưng thì phải trở về làng. Họ Uông vừa đi vừa tức. Mao chỉ thị cho cả nhóm
chúng tôi đi tham gia chiến dịch giáo dục xã hội chủ nghĩa lâu nay nhưng y chưa
hề hỏi một câu về chuyện chúng tôi đang làm.
Mao bây giờ đã khác hơn xưa, đàn ông hiếm khi
được gặp mặt y. Chung quanh Mao toàn là con gái. Ngay cả Vũ Phú Minh là người
phục dịch cá nhân cho Mao cũng ít khi tiếp xúc với Mao, y chỉ nhận cơm nước từ
nhà bếp rồi chuyển cho các nàng mang lên phòng Mao. Biết vậy nên tôi cũng chẳng
thấy cần phải gần gũi thường xuyên với Mao làm gì. Sau khi bịnh bắt đầu thuyên
giảm, Mao lại uống thuốc ngủ. Mao dùng quá nhiều thuốc ngủ trong nhiều năm nên
liều lượng lên rất cao. Liều thuốc Mao uống để tìm giấc ngủ có thể giết chết
một người bình thường. Với tư cách một bác sĩ riêng cho Mao tôi là người chịu
trách nhiệm cho sức khỏe của y. Nếu chẳng may y chết vì uống thuốc ngủ quá độ
thì tôi cũng là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Do đó tôi phải ngăn ngừa.
Tôi đến gặp Mao trong lúc ông ta đang đọc cuốn
sử đời nhà Hán. Mao đọc sử nhiều hơn là đọc sách Marx. Thấy tôi bước vào, Mao
buột miệng khen "Lần nầy hình như Bác sĩ có mánh khoé gì hay, tôi có vẻ
lành bịnh hẳn rồi." Tôi bàn với ông ta về việc xử dụng thuốc ngủ quá mức
"Thưa Chủ Tịch, số lượng thuốc ngủ Chủ Tịch đang xài nhiều gấp mười lần
hơn số lượng bình thường và có lẽ tôi phải điều chỉnh lại liều lượng thuốc
ngay." Mao nói sang chuyện khác "Hình như nhà khách nầy có cái gì lạ
rất độc hại. Bác Sĩ đi gọi Dương Ðắc Chí chuẩn bị đi ngay. Chúng ta đi Vũ
Hán."
Chúng tôi lên đường đi Vũ Hán ngay trong đêm
đó. Tình hình chính trị ngày càng khác, Uông Ðông Hưng thì luôn tìm tò muốn
biết còn Dương Ðắc Chí thì lại muốn tránh xa. Họ Dương ngay cả không muốn nghe
tôi nói về bịnh tình của Mao vì y nghĩ rằng biết cũng không tốt vì nếu có
chuyện gì xảy ra y cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Sau khi Mao lành bịnh
tôi xin trở lại khu lao động giáo dục nhưng Mao từ chối "Chính sách Bốn
Sạch chẳng còn quan trọng nữa, điều quan trọng hơn đang sắp sửa xảy ra."
Mao Trạch Đông Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục - Chương 18
Thống Chế Lâm Bưu,
Binh Nghiệp Và Cá Tính
Lý Chí Thỏa - Trần Trung Đạo Lược Dịch - tvvn.org
Trong thời gian chúng tôi còn ở lại Vũ Hán vào
đầu tháng Giêng năm 1966, Mao cho phép tôi tham dự một buổi họp được tổ chức
trong phòng tiếp tân khổng lồ được tại nhà khách Võ Hán Mai của tỉnh Vũ Hán.
Lúc sau nầy, Mao thường khuyến khích các nhân viên trong bộ tham mưu của ông
tham gia những buổi họp như vậy để nắm rõ thêm tình hình. Ba người trong "Nhóm
Năm Người của Cách Mạng Văn Hóa" vừa từ Bắc Kinh đến. Ủy Ban nầy được
thành lập với trách nhiệm phê bình vở kịch "Hải Thoại bị giải chức".
Vở kịch viết về sự tích Minh Hoàng Ðế giải nhiệm viên quan Hải Thoại. Các ủy
viên của Ủy ban bao gồm Trưởng Ban Tuyên Huấn trung ương Lục Ðịnh Nhất, Ủy Viên
Bộ Chính Trị Khang Sinh, Thị Trưởng Bắc Kinh kiêm Bí Thư Trung Ương Ðảng Bành
Chân, Phụ tá Trưởng Ban Tuyên Huấn Châu Dương, và Tổng Biên Tập Nhân Dân Nhật
Báo Ngô Lãng Tây. Mao chủ tọa phiên họp. Mao kể lại rằng vào 21 tháng Chạp, y
có nói với Trần Bá Ðạt và Khang Sinh rằng bài báo của Thiệu Văn Nguyên phê bình
vở kịch "Hải Thoại bị giải chức" khá hay nhưng vẫn có một điều thiếu
sót về sự liên hệ giữa việc Minh Hoàng Ðế giải nhiệm Hải Thoại và Mao giải nhiệm
Bành Ðức Hoài. Mao cho rằng kịch tác gia Ngô Hàm khi xây dựng vở kịch đã có
dụng ý biện hộ cho Bành Ðức Hoài và phê bình Mao.
Sau đó, Mao quay sang hỏi Bành Chân, người
lãnh đạo của ủy ban, "Liệu Ngô Hàm có phải đang chống lại đảng, chống lại
xã hội chủ nghĩa không ?" Trước khi Bành Chân trả lời, Khang Sinh đã cắt
ngang "Ngô Hàm là mầm mống độc hại đang chống lại đảng". Thế là cả
phiên họp im phăng phắc không ai dám cải lời y.
Cuối cùng Bành Chân phát biểu đại ý rằng câu
chuyện Minh Hoàng Ðế giải nhiệm Hải Thoại chỉ là chuyện trong trường học chứ
chẳng dính dáng gì đến chính trị cả. Bành Chân ngỏ ý muốn trình bày quan điểm
của y được tóm tắt trong bản dự thảo "Của Nhóm Năm Người Báo Cáo Trung
Ương", ông ta phát biểu rằng "Tôi nghĩ chúng ta nên chấp hành chỉ thị
của Mao chủ tịch, hãy để trăm hoa đua nở, trăm trường phái lên tiếng." Bản
dự thảo, theo Bành Chân, đã được Bộ Chính Trị chấp thuận, chỉ còn chờ sự đánh
giá và chấp thuận cuối cùng của Mao. Nhưng Mao không nói rõ là chấp thuận hay
không, chỉ nói lững lờ "Các đồng chí làm cho xong, tôi không cần thiết
phải xem tài liệu đó". Ðiều nầy cũng có nghĩa là Mao không đồng ý.
Bốn ngày sau, bản dự thảo về tài liệu phê bình
vở kịch "Hải Thoại bi giải chức" được phân phối trong hàng ngũ cao
cấp của đảng. Quan điểm trong tài liệu hoàn toàn là của Bành Chân và người ủng
hộ ông ta là Lục Ðịnh Nhất. Mao chống đối, ông ta đồng ý với Khanh Sinh rằng vở
kịch là mầm mống độc hại và tác giả Ngô Hàm thật sự là kẻ chống đảng. Trong
thời gian tài liệu được phân phối, Mao nói với tôi "Các phần tử phản động
không ngã gục dễ dàng trừ phi chúng ta phải đánh chúng thật mạnh." Và, như
Mao nói, ông ta đang sẵn sàng đánh gục đối thủ. Bành Chân cũng sắp sửa bị thanh
trừng.
Bản đánh giá của Bành Chân đã làm Mao khó chịu
và căng thẳng. Bịnh mất ngủ nặng nề thêm. Nhiều hôm tôi thấy Mao thức trắng
suốt ngày đêm. Thuốc ngủ cũng chẳng hiệu lực gì cả. Cuối cùng tôi buột phải
tăng liều lượng thuốc ngủ cao hơn Mao mới ngủ được. Một hôm, Trương Ngọc Phượng
báo với tôi rằng Mao chủ tịch vừa cho cô ta biết hình như đêm hôm qua có ai
rình mò trên nóc nhà. Nghe xong tôi tôi gần như muốn bật cười. Chuyện đó chẳng
khác gì chuyện hoang đường. Chỗ ở của Mao Trạch Ðông là bất khả xâm phạm. Tuy
nhiên các cận vệ của Mao đã khám phá ra vài dấu chân, nhưng không phải của
người ta mà là của con mèo hoang. Sau khi đặt mồi đặt bẫy, đám cận vệ cuối cùng
đã bắt được hai chú mèo hoang. Ngay cả sau khi thấy hai chú mèo bị bẫy chết
trước mắt, Mao vẫn chưa hết lo, ông ta vẫn cứ cho rằng có người đã rình mò trên
nóc dinh. Chỉ vài giờ sau khi bắt hai chú mèo hoang, chúng tôi lại tháp tùng
Mao lên đường đi Hàn Châu. Ngay sau khi chúng tôi đến thì vợ Lâm Bưu là Diệp
Quần, từ Tô Châu gọi điện thoại và xin phép yết kiến Mao ngay. Tình hình chính
trị đã bắt đầu căng thẳng. Sáng hôm sau thì Diệp Quần đến và họp kín với Mao
suốt ba tiếng đồng hồ. Cả hai đều không tiết lộ những gì họ đã bàn với nhau.
Ngày hôm sau thì Giang Thanh đến. Thái độ và
dáng dấp của bà ta hoàn toàn thay đổi. Từ một con bịnh kinh niên vào năm 1962,
Giang Thanh đã đi đứng mạnh dạn, lưng thẳng, chẳng có một dấu hiệu gì chứng tỏ
là bà ta bị bịnh. Bà ta gặp Mao vắn tắt và bay trở về Thượng Hải ngay.
Vài ngày sau thì tôi biết Giang Thanh và Lâm
Bưu đang thành lập một liên minh. Cả hai đã triệu tập một phiên họp ở Thượng
Hải để bàn về mục tiêu chính trị của các lực lượng vũ trang.
Tôi chưa hề tiếp xúc với Lâm Bưu trước đó. Mặc
dù Lâm Bưu giữ nhiều chức vụ cao cấp trong đảng và quân đội nhưng y lại ít khi
xuất hiện, ngay cả trong những ngày lễ lớn ở Thiên An Môn. Lâm Bưu là một trong
mười thống chế của quân đội Trung Quốc và nổi tiếng là một nhà lãnh đạo quân sự
thông minh, gan dạ. Ngay cả trước khi gặp ông ta, tôi đã có nhiều phán phục
dành cho viên Thống Chế tài ba lỗi lạc nầy.
Một ngày sau khi Mao và đoàn tùy tùng đến
Thượng Hải, Lâm Bưu xuất hiện. Ðiều chạm vào mắt tôi về con người đặt biệt nầy
là quân phục của y đang mặc. Bộ quân phục Lâm Bưu mặc bó sát người, chật đến
nỗi giống như dán keo lên người ông ta. Lâm Bưu là một con người mảnh khảnh.
Sau khi bước vào phòng, Lâm Bưu cởi áo choàng ra nhưng lại không lấy mũ xuống,
dường như để che cái đầu sói của y. Thống Chế họ Lâm chỉ gật nhẹ chào tôi nhưng
không nói một lời.
Lâm Bưu và Giang Thanh họp kín suốt ba tiếng
đồng hồ. Trong khi ngồi chờ ở phòng ngoài, tôi có dịp tiếp chuyện với viên thư
ký của Lâm Bưu và biết thêm vài chi tiết về đời tư của thống chế họ Lâm nầy.
Lâm Bưu, mặc dù ở ngoài có tiếng như một lãnh tụ quân sự tài ba đảm lược, thật
sự lại đang mắt bịnh thần kinh ưu uất. Họ Lâm rất sợ ánh sáng và gió nên rất ít
khi đi ra ngoài. Giống như Giang Thanh, những tham vọng chính trị đã làm cho
căn bịnh được tạm thời lắng xuống nhưng không có nghĩa là biến mất.
Tôi khám phá ra thêm nhiều điều vào tháng 8
năm 1966 khi Uông Ðông Hưng yêu cầu tôi đến khám bịnh cho Lâm Bưu. Vị trí chính
trị của Lâm Bưu đang trong thời kỳ cực thịnh nên cả Uông Ðông Hưng cũng muốn
đồng minh với Lâm Bưu. Thế là tôi và Uông Ðông Hưng đến viếng thăm thư dinh của
Thống chế họ Lâm.
Khi chúng tôi bước vào phòng thì Lâm Bưu đang
nằm trên giường với Diệp Quần, vợ của y. Ðầu của y cuộn tròn trong tay vợ, áp
mặt vào ngực bà ta. Lâm Bưu đang khóc thút thít còn Diệp Quần thì đang cố vỗ
về, dỗ dành y giống như mẹ ru con. Trong đầu tôi hình ảnh của một Lâm Bưu khét
tiếng đã biến mất. Thống Chế Lâm Bưu đúng là chẳng ra thống chế gì cả. Tôi nghĩ
một con người với tính tình ưu uất như vậy không thể nào có thể đảm đương trách
nhiệm của một lãnh tụ quốc gia được.
Các bác sĩ, sau khi xem xét, đã khám phá ra là
y bị bịnh sạn thận. Một hồi lâu sau khi được hút nước tiểu ra và uống thuốc,
Lâm Bưu bớt đau nên đã trở nên tỉnh táo hơn. Tuy nhiên sự kính trọng của tôi về
viên thống chế nầy cũng đã không còn như trước nữa. Bịnh sạn thật công nhận là
rất đau nhưng dù sao mình cũng là thống chế coi quản toàn quân, lẽ nào lại vùi
mặt khóc thút thít trong ngực vợ như một đứa trẻ con như thế.
Trong khi chúng tôi chờ xem diễn tiến phục hồi
của căn bịnh, Diệp Quần kể chúng tôi nghe chuyện Lâm Bưu còn bị thêm bị bịnh
ghiền áp phiện và sau đó ghiền cả ma túy. Năm 1949 Lâm Bưu được gởi sang Liên
Xô để cai thuốc. Bịnh ghiền tuy được cai khỏi nhưng cũng cá tính kỳ quái của y
vẫn tiếp tục như xưa. Lâm Bưu sợ gió, sợ ánh sáng nhưng sợ nhất là sợ nước. Y
sợ nước đến nỗi chỉ nghe tiếng nước chảy thôi cũng đủ làm cho y bị ỉa chảy
trong quần tức khắc. Lâm Bưu không hề uống nước. Vợ y sợ y thiếu chất nước
trong người nên nhúng bánh xốp nhỏ vào trong nước rồi đút cho Thống Chế nhà ta
ăn. Lâm Bưu cũng chưa hề xử dụng cầu tiêu để đi đại tiện. Khi cần phải đi đại
tiện, viên thống chế họ Lâm nổi tiếng nầy che mền và đi cầu ngay trong phòng
ngủ.
Tôi hết sức ngạc nhiên khi biết những chuyện
riêng tư về Lâm Bưu. Tôi cũng không hiểu tại sao Mao Trạch Ðông lại đi phong
một tên khủng hoảng tâm thần nặng như vậy lên hàng lãnh đạo cao cấp nhất nhì
trong đảng và quân đội. Mai mốt đây, Lâm Bưu sẽ được tung hô như là "Đồng
chí thân cận nhất của Mao Chủ Tịch" và sẽ là người lãnh đạo tối cao của
mấy trăm triệu dân Trung Quốc. Sau khi từ tư dinh của Lâm Bưu trở về, tôi báo
cáo lại Mao những gì tôi đã biết nhưng Mao nghe mà chẳng bình luận gì. Tôi chưa
hề nói với bất cứ một ai khác, kể cả những lãnh đạo trung ương đảng. Tại Trung
Quốc, việc tiết lộ những tin tức như vậy cũng là một trọng tội chính trị.
Mao đến Thượng Hải vào ngày 15 tháng Ba để
triệu tập một hội nghị Bộ Chính Trị mở rộng để bàn về chuyện văn hóa. Trong
phiên họp nầy Mao nêu đích danh bốn đảng viên cần được phê bình trong đó có Ngô
Hàm, tác giả của vở kịch "Hải Thoại bị giải chức". Theo Mao, những
người nầy là đảng viên Cộng Sản trên giấy tờ nhưng là đảng viên Quốc Dân Ðảng
trong tư tưởng. Mao đề nghị một cuộc "Cách mạng văn hóa" trong văn
học, lịch sử, luật pháp và kinh tế. Tôi thú thiệt quả là rất thật thà khi hy
vọng rằng cuộc cánh mạng văn hóa chỉ giới hạn về văn hóa mà thôi.
Vào cuối tháng Ba năm 1966, vài ngày sau khi
phiên họp Bộ Chính Trị mở rộng và chúng tôi còn ở Thượng Hải, Mao tiếp xúc
nhiều lần với Giang Thanh, Khanh Sinh, và Trương Xuân Kiều. Mao đang thực hiện
một kế hoạch tấn công với hai mũi dùi. Một mặt tấn công vào các phần tử trí
thức tư sản và mặt khác tấn công vào kẻ thù của cá nhân Mao. Chưa bao giờ trước
đó Mao mở một chiến dịch rộng lớn nhằm chống lại các lãnh đạo trung ương như
vậy.
Tháng sau, Mao triệu tập một phiên họp Bộ
Chính Trị khác, lần nào Mao chính thức phê bình Bí Thư Ðảng Bộ Bắc Kinh Bành
Chân. Trước đây Mao từ chối việc duyệt y bản báo cáo của Bành Chân là một hành
động chẳng khác nào để Bành Chân tự đào mộ cho mình, nay Mao lần nữa gán cho
Bành Chân cái mũ khác là chống lại đảng. Mao chỉ thị giải tán Ủy Ban Văn Hóa do
Bành Chân lãnh đạo. Bầu không khí trong phiên họp trở nên vô cùng căng thẳng.
Ủy Ban Thường Trực Bộ Chính Trị được triệu tập
lần nữa vào 24 tháng 4 năm 1966. Kết quả của phiên họp là sự ra đời của Tiểu
Ban Cách Mạng Văn Hóa đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Ủy Ban Thường Trực Bộ
Chính Trị. Thành viên của tiểu ban nầy là những tên cực tả, bao gồm Trưởng Ban
Trần Bá Ðạt, Cố Vấn Khang Sinh, Phó Giám Ðốc Giang Thanh, Phó Giám Ðốc Trương
Xuân Kiều và nhiều thành viên tả khuynh khác.
Việc Giang Thanh tham gia ủy ban làm tôi hết
sức lo ngại. Mao cũng biết điều nầy nên khuyên tôi nên làm hòa với bà ta giống
như cháu của Mao là Mao Viễn Tân đã làm trước đây. Mao Viễn Tân nguyên là một
sinh viên của trường đại học quân sự ở miền cực bắc Trung Quốc. Từ khi viết thư
xin lỗi Giang Thanh, quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn. Giang Thanh bổ
nhiệm Mao Viễn Tân làm phụ tá cho bà ta và là tiên phong trong các chiến dịch
chống lại các đối thủ trong cách mạng văn hóa. Mao Viễn Tân thăng quan tiến
chức vùn vụt, chỉ trong vòng sáu năm y trở thành chính ủy của quân khu Sầm
Giang, một khu vực gần biên giới Mãn Châu.
Trong thời gian ở Hàng Châu, Mao rất là cao
hứng. Chính quyền địa phương tổ chức dạ vũ hàng đêm dành cho Mao. Khoảng giữa
tháng 6, Mao muốn về thăm quê lần nữa. Hôm 18 tháng 6, chúng tôi tháp tùng Mao
trở lại quê hương là Thiều Sơn của y. Trong lần viếng thăm lần trước vào tháng
6 năm 1959, Mao có nói với Ðào Trú, hiện đang là bí thư Cục Trung Nam, rằng y
muốn một ngày sau khi hồi hưu y sẽ trở về quê hương Thiều Sơn và sống trong túp
lều tranh. Ðào Trú đã đáp ứng bằng cách xây cho Mao không phải mái nhà tranh
mộc mạc nhưng là một biệt thự nguy nga tráng lệ.
Biệt thự nằn trên lưng chừng đồi, được bao bọc
chung quanh bởi những khu rừng kín đáo và những ruộng nho. Mao rất rành khu vực
vì hồi nhỏ ông ta thường đi nhặt củi trong những khu rừng lân cận, và thường
hay ngủ trưa trên những ngọn đồi.
Bắc Kinh dường như quá xa xôi. Hai ba ngày mới
có một tùy phái tin cẩn giao cho Mao các tin tức về cách mạng văn hóa đang tiến
hành ở thủ đô. Qua trung gian của người tùy phái tôi biết Bắc Kinh đang rơi vào
hỗn loạn. Trường học bị đóng cửa, học sinh tràn ra đường phố. Không một ai có
vẻ đang nắm quyền kiểm soát thủ đô.
Tôi biết ít tin về ông thủ trưởng cũ của tôi,
bác sĩ Phú Liễu Sanh. Bác Sĩ họ Phu mặc dù là bạn cố tri của Mao và đã thật sự
hồi hưu nhưng cũng không tránh khỏi họa. Ðám phản loạn cách mạng văn hóa đã tới
tận nhà bắt ông. Bác Sĩ Phu đã cố gởi Mao một lá thư cầu cứu, Mao nhận được và
có ý định can gián nhưng đã quá trễ. Bác sĩ đã chết trong đấu tố chống ông ta
và ngay cả thi hài của ông cũng không tìm thấy.
Thời tiết ở quê Thiều Sơn của Mao thật oi bức,
Mao đổi ý và chỉ thị đoàn tùy tùng đi Vũ Hán. Ở Vũ Hán, chúng tôi nhận tin tức
Bắc Kinh nhiều hơn và dể dàng hơn. Tôi nhận được lá thư đầu từ vợ tôi, mới biết
rằng hơn một năm nay tôi chưa về nhà. Mao thật sự vui mừng khi được báo cáo về
diễn tiến của Cách Mạng Văn Hóa. Trong một lá thư gởi cho Giang Thanh, Mao viết
" Mỗi ngày tôi đọc tài liệu với niềm hân hoan và thích thú. Sự hỗn loạn
lớn sẽ dẫn đến trật tự lớn." Mao cũng nhắc nhở Giang Thanh " Ðừng say
sưa với chiến thắng, hãy nghĩ thường xuyên đến những thất bại, lỗi lầm. Tôi đã
dặn bà không biết bao nhiêu lần." Giang Thanh mừng như mở cờ trong bụng
khi đọc những dòng nầy đến nỗi bà ta in ra và phân phối cho mọi người trong ban
tham mưu cùng đọc. Dù trong thư có nhiều điều phê bình bà ta nhưng dù sao nó đã
chứng tỏ rằng Mao đã chia xẻ với bà những suy nghĩ thầm kín nhất. Khi những bản
sao của lá thư vừa mới được phân phối cho đám thân cận của Giang Thanh thì Mao
biết được và ra lịnh thu hồi tức khắc. Tôi sao lá thư để lưu trữ trước khi trả
lại cho văn phòng chính phủ.
Mao Trạch Đông Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục - Chương 19
Vệ Binh Đỏ Trong Cách
Mạng Văn Hóa
Lý Chí Thỏa - Trần Trung Đạo Lược Dịch - tvvn.org
Khoảng đầu tháng 7, Mao ban chỉ thị cho tôi
"Tình hình tại Bắc Kinh hiện nay rất sống động. Chúng ta không thể dựa vào
tin tức mà thôi mà phải tận mắt thấy những đổi thay. Bác sĩ chuẩn bị lên đường
trở lại Bắc Kinh vào ngày mai để điều tra tình hình." Tình trạng tại Bắc
Kinh, tuy nhiên, lại quá sức phức tạp. Cả Bộ Chính Trị lẫn Ban Bí Thư đều không
đủ sức kiểm soát tình hình. Ngay cả các phụ tá thân cận của Mao cũng bị tấn
công làm sao tôi có thể biết ai tốt ai xấu trong hoàn cảnh nầy. Vì vậy, trước
khi đi, tôi hỏi Mao "Ai là người tôi có thể tiếp xúc khi trở lại Bắc Kinh
?" Mao dặn tôi tiếp xúc Ðào Trú, nhân vật Mao vừa cử vào chức vụ Cố Vấn
cho Tiểu Ban Cách Mạng Văn Hóa. Tôi hơi do dự nhưng vì đây là chỉ thị trực tiếp
của Mao nên tôi cũng thấy an toàn. Mấy ngày trước Mao có nói với tôi
"Nhiều nghìn người sẽ chết lần nầy, mọi thứ đều đang đảo lộn. Tôi thích
đại loạn mà."
Trong thời gian tôi vừa trở lại Bắc Kinh thì
ngày 16 tháng 1966 Mao tổ chức mừng chiến thắng bằng cách bơi trên sông Trường
Giang. Vì cùng bơi với Mao nhiều lần tôi chẳng lưu tâm lắm đến việc nầy nhưng
đối người ngoài thì đây là biến cố lạ lùng. Làm thế nào mà một ông già 73 tuổi
có thể bơi nhanh hơn cả vô địch thế vận hội được nhỉ. Tôi biết rất rõ khúc sông
ở Vũ Hán. Mao chỉ cần nằm đưa cái bụng phệ như chiếc bong bóng bự của y lên mặc
cho nước đưa đi, thế thôi. Nhưng đây là một dấu hiệu cho thấy Mao đang chuẩn bị
lâm chiến. Ðúng vậy, hai ngày sau, Mao ra lịnh cho đoàn tùy tùng trở về Bắc
Kinh. Cuộc cách mạng văn hóa, vì thế, sẽ do chính tay Mao điều động.
Trở lại nhà hẳn nhiên là một niềm vui. Lần đầu
sau hơn một năm tôi mới được ăn một bữa cơm tối với vợ và hai con. Nhưng sau
khi hai đứa con đi ngủ, vợ tôi mới báo cho tôi một tin kinh hoàng: Ðiền Gia
Anh, người bạn thân và cũng là một trong những bí thư của Mao trước đây đã tự
tử. Ðiền Gia Anh và Giang Thanh chưa bao giờ hợp tính với nhau, cộng thêm tên
cơ hội chủ nghĩa Trần Bá Ðạt, người đã từng có lập trường đối nghịch với Ðiền
Gia Anh về chính sách Bước Tiến Nhảy Vọt. Mặc dù sau nầy nhiều bạn bè của tôi
cũng tự tử nhưng Ðiền Gia Anh là người đầu tiên.
Chỉ vài ngày sau khi chiến dịch gọi là Cách
Mạng Văn Hóa Vô Sản Vĩ Ðại chính thức ra đời, Uông Ðông Hưng gởi một nhóm nhân
viên dưới quyền tới gặp Ðiền Gia Anh để tiếp thu tài liệu. Ðiền Gia Anh biết
ngay rằng mình sắp sửa bị thanh trừng. Việc tiếp thu tài liệu từ tay một nhân
viên cao cấp như vậy hẳn là quan trọng. Mệnh lệnh phải được phát ra từ, thấp
nhất, phải là Thủ Tướng Chu Ân Lai hay từ chính Mao Trạch Ðông. Sau khi bàn
giao tài liệu, đêm hôm đó Ðiền Gia Anh treo cổ tự tử.
Vợ tôi quá lo lắng cho tôi nhưng tôi hứa với
bà là tôi sẽ không bao giờ tự sát mặc dù tôi biết tôi có thể bị tấn công. Vợ
tôi có lý khi cho rằng sở dĩ Mao ra lịnh tôi trở lại Bắc Kinh trước là để thử
nghiệm lòng trung thành của tôi. Tôi nói với Uông Ðông Hưng rằng Mao sai tôi về
gặp Ðào Trú để đánh giá diễn tiến của Cách Mạng Văn Hóa. Uông Ðông Hưng đề nghị
tôi cùng đi phi trường đón Ðào Trú. Khi gặp Ðào Trú và nghe tôi báo cáo, Ðào
Trú trả lời là không có gì trở ngại cả. Y đề nghị tôi đi thăm một số cơ quan
như Trường Ðại Học Y Khoa Bắc Kinh chẳng hạn.
Ðại học Y Khoa Bắc Kinh đang trong tình trạng
hỗn loạn. Cùng đi với tôi là Bộ Trưởng Bộ Y Tế Tiền Tính Trung. Sinh viên đang
bãi khóa. Những khẩu hiệu lớn chống thầy cô giăng kín chung quanh trường. Tôi
ngạc nhiên khi đọc một bích chương lớn chống cả đương kim Bộ Trưởng Bộ Y Tế
Tiền Tính Trung trong lúc ông ta đang đến kiểm tra trường. Khẩu hiệu chống Tiền
Tính Trung viết rằng ông ta là "tàn dư Quốc Dân Ðảng." Họ Tiền đúng
là gốc Quốc Dân Ðảng nhưng đã theo Cộng Sản từ những năm 1934 sau mặt trận An
Huy. Nghĩ lại lý lịch của chính tôi mà không khỏi lạnh mình. Chẳng những tôi
vào đảng quá trễ, sau khi Trung Quốc được giải phóng, mà cha tôi lại là một
viên chức cao cấp của chính phủ Quốc Dân Ðảng.
Sinh viên tập trung trong giảng đường chờ Tiền
Tính Trung đến. Sinh viên bắt đầu hỏi viên bộ trưởng Y tế tới tấp, nào là bộ y
tế chỉ lo săn sóc cho các "quan" và bỏ quên sức khỏe của quần chúng.
Tôi cảm thấy thật khốn khổ. Bản thân tôi rất thán phục và kính trọng Tiền Tính
Trung. Tôi rời phiên họp trong kinh hoàng và tự hứa sẽ không bao giờ tham dự
những cảnh như thế nầy nữa.
Số phân của Ðào Trú cũng chấm dứt một cách
nhanh chóng. Y bị thanh trừng vào tháng Mười vì y quá độc lập với Giang Thanh
và cũng vì y ủng hộ các lãnh tụ khác như bí thư Hồ Bắc Vương Nhậm Trong, người
nằm trong danh sách bị thanh trừng.
Trở lại Bắc Kinh cũng có nghĩa là Mao đã chấm
dứt thời kỳ nghỉ ngơi và chuẩn bị tái xuất hiện trước công chúng. Ngày 29 tháng
Bảy năm 1966, Mao triệu tập một phiên họp ở Nhân Dân Ðại Sảnh. Tại nơi nầy cả
chục ngàn sinh viên học sinh đến để nghe Mao chính thức giải tán các đội lao
động. Lưu Thiếu Kỳ và Ðặng Tiểu Bình đến dự nhưng Mao lại không tham dự. Mao
không muốn có liên hệ gì với hai nhân vật đó trong lúc nầy. Mãi gần đến khi
khai mạc thì Mao mới đến nhưng lại ngồi khuất phía sau bức màn. Lưu Thiếu Kỳ và
Ðặng Tiểu Bình lần lượt lên diễn đàn để chấp nhận những sai lầm về chính sách.
Cả hai đều đổ lỗi cho việc thiếu kinh nghiệm mà ra. Lưu Thiếu Kỳ, cũng giống
như Mao trong năm 1962, cho rằng đó là vấn đề "những nhà cách mạng cũ
đương đầu với những vấn đề mới." Mao nghe câu nói nầy liền bật miệng
"Cái gì là cách mạng cũ, phản cách mạng thì có."
Tôi lặng người đi sau khi nghe Mao nói. Thì ra
mục tiêu tối hậu của cách mạng văn hóa là nhằm hạ bệ Lưu Thiếu Kỳ và Ðặng Tiểu
Bình. Chu Ân Lai, đăng đàn sau hai họ Lưu và Ðặng, phát họa mục tiêu của Cách
Mạng Văn Hóa. Mao đang sắp sửa trở về phòng 118 của ông ta nhưng bỗng dưng lại
đổi ý và nói với tôi "Chúng ta phải ủng hộ quần chúng cách mạng." Khi
Chu Ân Lai nói vừa xong, bức màn sau lưng được kéo lên một phần và bất ngờ như
ảo thuật chủ tịch Mao Trạch Ðông xuất hiện. Ðám đông mừng như điên lên, tiếng
tung hô sấm sét "Mao Chủ Tịch Muôn Năm, Mao Chủ Tịch Muôn Năm" vang
lên. Mao mỉm cười vẫy tay chào đám đông vừa đi tới đi lui trên sân khấu nhưng
không nói một lời. Trong tiếng tung hô man dại của sinh viên học sinh Mao chầm
chậm rời sân khấu, Chu Ân Lai lủi thủi theo sau như một con chó trung thành.
Mao chẳng thèm nhìn mặt Chủ Tịch Nước Lưu Thiếu Kỳ hay Tổng Bí Thư Ðặng Tiểu
Bình.
Ba ngày sau Mao viết một lá thư đến sinh viên
học sinh, nói rằng "nổi loạn là đúng". Dòng chữ của Mao chẳng khác gì
mệnh lệnh, được in lại và phân phối khắp Trung Quốc. Vệ Binh Ðỏ bắt đầu tràn
ngập khắp trường học, từ trung học cấp một cho đến đại học trong cả nước. Mao
cũng đích thân viết biểu ngữ "Tấn công các trụ sở". Mao viện dẫn rằng
nếu không làm như vậy thì trong khoảng 50 ngày, một số "đồng chí" có
lập trường tư sản sẽ cố gắng phản công và tàn phá thành quả của Cách Mạng Văn
Hóa. Với sự đồng ý của Mao, hồng vệ binh càn quét mọi cơ quan nhà nước.
Bất chấp mọi thủ tục đảng, ngày 10 tháng 8 năm
1966, Mao đón tiếp "quần chúng" tại cổng phía tây của Trung Nam Hải
và sau đó đứng trên khán đài Thiên An Môn để chào mừng nhiều triệu hồng vệ
binh. Cả thảy 8 lần trong mùa thu 1966, tôi đã đứng với Mao Trạch Ðông trên
khán đài Thiên An Môn hay ngồi trong xe mui trần để duyệt hồng vệ binh. Lâm Bưu
cũng có mặt trong những cơ hội nầy. Tham vọng chính trị đã làm y quên đi việc
sợ nước, sợ gió. Y mỉm cười và vẫy tay chào đám đông. Tôi biết sự thù địch giữa
Mao đối với hai họ Lưu và Ðặng đang đến hồi kết cuộc, tuy nhiên đối với đại đa
số nhân dân, mục tiêu của Cách Mạng Văn Hóa vẫn chưa rõ ràng. Mao chửi lén Lưu
Thiếu Kỳ là phản cách mạng nhưng ngoài dư luận thì Mao chưa dứt khoát và vẫn
còn giọng hòa hoãn. Trong hội nghị khoáng đại Ban Chấp Hành Trung Ương từ 1 đến
12 tháng Tám, Mao có vẻ muốn tha thứ cho những người khác quan điểm với ông ta.
Nhưng thật ra, đó chỉ là những lời nói dối. Tất cả những ai chống lại Mao đều
sẽ bị thanh trừng một cách thô bạo trong một thời gian ngắn tới đây.
Mao Trạch Đông Cuộc Đời Chính Trị Và Tình Dục - Chương 20
Cách Mạng Văn Hóa Tại
Thủ Đô Bắc Kinh
Lý Chí Thỏa - Trần Trung Đạo Lược Dịch - tvvn.org
Với sự hậu thuẫn của Mao, sinh viên học sinh
bắt đầu ồ ạt xuống đường càn quét thành phần mà họ cho là "tư sản".
Bọn Vệ Binh Ðỏ xông vào nhà riêng, lục soát các chung cư để thẩm vấn và tìm
bằng chứng chống lại con đường tiến đến chủ nghĩa xã hội.
Ngay từ đầu chiến dịch, hệ thống y tế trở
thành mục tiêu hàng đầu của Vệ Binh Ðỏ. Ba trong số các thứ trưởng Y Tế đang cư
ngụ trong chung cư chúng tôi ở đã bị các nhân viên của bà Giang Thanh giả dạng
vệ binh đỏ vào nhà lục soát. Tôi sống trong kinh hoàng vì lo một ngày không xa
sẽ tới phiên nhà mình bị khám xét. Muốn tránh khỏi bị hãm hại tôi, thay vì ở
nhà, tôi xin Mao tạm trú ngay trong cơ quan ở Trung Nam Hải.
Mao đồng ý, ông ta giao tôi công việc đọc các
bản báo cáo, chọn lựa những tin quan trọng để trình lên Mao. Tình hình chính
trị trong nước đang trong giai đoạn hỗn loạn. Các bản báo cáo từ bốn phương gởi
về tới tắp. Ban tham mưu của Mao cũng chẳng thế nào đọc hết.
Tôi thích công việc mới vì đây là dịp để đọc
những tin rất là bí mật, trong số đó có những biên bản của ban lãnh đạo trung
ương của tổ chức Vệ Binh Ðỏ. Nhưng dần dần ngay tại Trung Nam Hải cũng không
còn là một chỗ trú an toàn. Chu Ân Lai cũng đang bị nghi ngờ. Chu Ân Lai bị một
số thành viên trong nhóm Giang Thanh tố cáo là phản đảng. Bằng chứng đến từ một
tờ báo độc lập phát hành từ những năm 1930 tại Thượng Hải. Khi Mao và tôi đang
tắm trong hồ bên trong nhà thì Chu đến, kẹp trong nách bản sao của tờ báo. Mao
thỏa mãn với báo cáo của Chu Ân Lai và trách cứ thái độ làm việc vô trách nhiệm
của đám phụ tá của Giang Thanh.
Trường hợp của Ðiền Gia Anh cũng chưa được
giải quyết xong. Nhiều nhân vật ở Trung Nam Hải vẫn còn xúc động khi cái chết
của anh ta. Ðiền Gia Anh bị buộc tội phản bội và tất cả chúng tôi, những người
trước đây, có liên hệ đến anh ta đều bị nghi ngờ. Chu Ân Lai, vẫn trung thành
đối với Mao, đã chỉ thị cho Uông Ðông Hưng tăng cường việc bảo vệ an ninh cho
Mao. Uông Ðông Ưng đã ra lịnh cho một viên phụ tá của y, có tên Vũ Quang, tiến
hành việc điều tra tình hình và bảo đảm an ninh thêm cho Mao. Các công nhân
viên làm việc trong các cơ quan đảng và chính phủ ở Trung Nam Hải được lịnh
viết các bản kiểm thảo cá nhân và báo cáo nếu họ phám phá ra các hành vi chống
lại Mao Chủ Tịch của các đồng nghiệp khác.
Trong vài tuần lễ sau đó, tôi bị bà góa phụ
của Ðiền Gia Anh là Tổng Sương tố cáo. Thật ra bà ta muốn chứng tỏ bà và người
chồng đã chết của bà không có liên hệ gì về chính trị. Nếu không chứng tỏ như
vậy, bà Tổng Sương mãi mãi sẽ bị gán cho tội danh là vợ của một tên phản đảng.
Tố cáo tôi là cách để chứng tỏ sự trung thành với đảng của bà ta. Một bí thư
của Ðiền Gia Anh là Phàn Tiên Tri, cũng tố cáo tôi. Nhưng khác với bà vợ của
Ðiền Gia Anh, Phàn Tiên Tri, lại có bằng chứng. Họ Phàn báo cáo lại một buổi
thảo luận giữa tôi, Uông Ðông Hưng và Lý Khắc, tùy viên cũ của Mao, trên một
chuyến xe lửa vào năm 1963. Hôm đó, tôi phê bình chính sách đấu tranh giai cấp
của Mao. Tôi không thích "chiến dịch giáo dục xã hội chủ nghĩa" mới
do Mao đề ra. Phàn Tiên Tri báo cáo là tôi đã nói rằng "Chủ Tịch không
muốn nhân dân có ngay cả một phút hòa bình. Ngay sau khi họ vừa sản xuất đủ gạo
ăn, Chủ Tịch đã kiếm chuyện khác ngay." Thật ra gã họ Phàn chưa hề nghe tôi
nói như vậy nhưng nội dung thì đúng như vậy vì Lý Khắc đã báo cáo với Ðiền Gia
Anh trước đó.
Cũng may là Uông Ðông Hưng đã bảo vệ tôi. Họ
Uông cũng chẳng có chọn lựa nào khác. Tôi và y có một mối liên hệ quan trọng ở
Trung Nam Hải. Uông Ðông Hưng là người giới thiệu tôi làm y sĩ riêng cho Mao
Chủ Tịch, nếu tôi là tên phản động thì họ Uông cũng sẽ là tên phản động theo.
Nguy khốn hơn nữa là có mặt Uông Ðông Hưng trong khi tôi phát biểu như vậy, nếu
y nghe mà không báo cáo với cấp trên chẳng kác gì y cũng đồng ý với quan điểm
của tôi.
Hai lá thư tố cáo tôi hiện đang nằm trong tay
Uông Ðông Hưng. Nếu y gởi chúng đến Giang Thanh và đồng bọn, tôi tức khắc sẽ vô
khám. Uông Ðông Hưng cũng không dám đốt hai lá thư. Y bèn dấu chúng trong phòng
riêng của ông ta. Họ Uông cũng đồng thời ra lịnh cho Vũ Quang, lúc đó đang điều
tra tại Trung Nam Hải, để tên nầy ra lịnh cho tên họ Phàn im mồm lại, đừng tố
cáo tôi nữa. Khi trường đào tạo cán bộ Ngày Bảy Tháng Năm được thành lập và
nhiều triệu tình nghi từ các lớp "Nghiên Cứu Giai Cấp", trong đó có
cả Phàn Tiên Tri, bị đày đi Giang Tây. Họ Phàn ở lại Giang Tây mãi đến 1978.
Ngay sau khi chuyện tố cáo tôi tạm lắng dịu
thì đến chính bản thân Uông Ðông Hưng cũng bị tố cáo. Các phụ tá họ Uông nổi
lên chống lại. Chúmg viết nhiều biểu ngữ tố cáo họ Uông, cho rằng Uông Ðông
Hưng đáng bị thiêu sống. Tư dinh của Uông Ðông Hưng không còn là chỗ an toàn
nên cuối cùng Uông buộc lòng phải giải quyết số phận của các tài liệu.
Uông Ðông Hưng đem các lá thư tố cáo đến gặp
Chu Ân Lai và mong rằng họ Chu cất giữ dùm những tài liệu nầy. Chu Ân Lai rất
lo ngại. Việc giữ những tài liệu nguy hiểm nầy giống như cầm cục than nóng trên
tay. Nhưng họ Chu cũng cần Uông Ðông Hưng bảo vệ nên cuối cùng phải chấp nhận
giữ dùm các lá thư tố cáo.
Cuộc tấn công vào Uông Ðông Hưng không diễn ra
quá lâu. Mao can thiệp và chấm dứt chiến dịch. Mao chỉ thị cho Chu Ân Lai, và
Chu Ân Lai lại lần nữa chuyển chỉ thị cho các cấp rằng không có một cán bộ nào
đang phục vụ trong bộ tham mưu của Mao là thuộc thành phần phản động. Họ Uông
nắm lấy cơ hội tổ chức cuộc phản công nhắm vào các thành phần chống đối. Kẻ nào
thù ngịch với y, họ Uông lập tức gởi chúng đi lưu đày ở Trường Ðào Tạo Cán Bộ
Giang Tây ngay. Ðơn vị của Uông Ðông Hưng, nhờ vậy, đã trở thành đơn vị duy
nhất tồn tại trong Cách Mạng Văn Hóa.
Mặc dù được Uông Ðông Hưng bảo vệ chặt chẽ,
Mao càng ngày càng cảm thấy bất an. Y ra lịnh di chuyển chỗ ở hai lần kể từ khi
trở về Bắc Kinh vào tháng Bảy 1966. Trong thời gian nầy, dưới áp lực nặng nề
của cuộc Cánh Mạng Văn Hóa, Mao cũng tạm thời ngưng bớt các chuyện tình ái lăng
nhăng chung quanh ỵ. Tuy nhiên việc tổ chức các buổi dạ vũ thì vẫn còn. Khi
Giang Thanh trở lại Trung Nam Hải, bà ta thỉnh thoảng cũng tham gia các buổi dạ
vũ. Tôi sững sờ khi gặp lại Giang Thanh. Bà ta thay đổi nhiều quá. Ăn mặc theo
lối đàn ông, áo quần rộng thùng thình trong giống như một tên độc tài. Bà hiện
giữ trong tay sinh mạng nhiều triệu người. Giang Thanh ngay cả thuyết phục được
Mao để từ bỏ các buổi dạ vũ, mà theo bà là "văn hóa tư sản" nầy. Mao
Trạch Ðông, mấy hôm sau, than thở với tôi "Tôi bây giờ chẳng khác gì một
thầy tu."
Nhưng chẳng ngưng được bao lâu thì trò chơi cũ
tái lập ở phòng 118. Các nàng thiếu nữ trẻ trung được dâng tới cho Mao. Những
buổi dạ vũ được tái tổ chức. Trong lúc ngoài sân Thiên An Môn cuộc cách mạng
văn hóa đang tới đỉnh cao. Cả Trung Quốc đang chìm trong hỗn loạn, Mao vẫn tiếp
tục đời sống của một đế vương bên cạnh các cung nữ hầu hạ suốt ngày đêm bên
trong tòa nhà Nhân Dân Ðại Sảnh.
Nhiều phụ nữ trước đây đã từng dan díu với Mao
và nay đang bị nghi ngờ trong chiến dịch Cách Mạng Văn Hóa cũng tìm đến cầu cứu
Mao. Trương Ngọc Phượng là một thí dụ điển hình. Khoảng đầu tháng 11 năm 1966,
Ngọc Phụng đến Trung Nam Hải, mang theo một chai rượu và một gói kẹo để biếu
Mao. Vì Ngọc Phụng không thể xin gặp Mao trực tiếp nên nàng ta phải nhờ qua
trung gian của bà y tá trưởng. Trong thời gian nầy, Ngọc Phụng vẫn còn là một
tiếp viên trên chiếc xe lửa đặc biệt của Mao. Ðám phản loạn trong Bộ Giao Thông
Vận Tải vừa lật đổ viên Bộ Trưởng và chiếm đoạt hết quyền hành. Trương Ngọc
Phượng là một đảng viên trung thành với thượng cấp, vì vậy nàng cũng bị họa
lây. Việc nàng viếng thăm Mao chẳng qua là nhờ Mao bảo vệ nàng. Nàng rất lấy
làm thỏa mãn với kết quả, Mao chẳng những đã tiếp mà còn hứa bảo vệ nàng.
Lưu, một bạn gái khác của Mao từ Ðoàn Văn Công
cũng đang lâm nạn. Lưu cũng tìm đến Mao để xin cứu mạng. Lưu cùng đi với hai cô
gái khác. Khi họ vừa gặp bà y tá trưởng đã khóc lăn lóc. Bọn phản loạn trong
đoàn văn công vừa lật đổ ban lãnh đạo đoàn, tống cổ đào kép ra đường. Ba nàng
đã lang thang hai ngày không nơi nương tựa. Mao tiếp cả ba em một lúc, và trấn
an "Nếu họ đuổi mấy em đi thì qua đây tá túc với qua vậy. Bọn chúng tố cáo
các em đang bảo vệ các ông vua phong kiến hả, thì cứ coi ta đây như là vua
vậy."
Lưu là người có lợi nhất. Khi Mao chỉ thị cho
Diệp Quần, vợ của Lâm Bưu chấm dứt việc tấn công các cô bạn của y, thì Diệp
Quần không những tuân lịnh mà còn đề nghị nàng Lưu vào chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban
Cách Mạng của Ðoàn Văn Công Không Quân Trung Quốc. Nàng Lưu, nhờ vậy, từ môt cô
vũ nữ thất nghiệp, đi lang thang trở nên một cán bộ cao cấp trong cách mạng văn
hóa.
Lưu và mấy cô bạn sau đó đã trở lại Trung Nam
Hải ăn nằm với Mao. Mao thường dành nhiều ngày để hủ hỉ với mấy em, mặc cho bên
ngoài đang nổi giông nổi tố. Trong thời gian nầy, Giang Thanh hay xuất hiện ở
Trung Nam Hải. Nhiều khi bà ta đến chẳng thông báo gì cả, làm mấy em của Mao
nhiều phen khiếp vía. Mỗi lần như vậy thì bà y tá trưởng chỉ đủ thời giờ cảnh
giác cho các em trốn trong phòng riêng của Mao. Việc nầy cũng làm cho Mao tức
giận và chỉ thị "Các lãnh đạo cao cấp của đảng đến gặp tôi đều phải xin
phép trước, tại sao Giang Thanh thì không ?" Từ đó và mãi đến khi Mao
chết, ngay cả Giang Thanh cũng phải xin phép trước mới gặp được Mao.
Tình bạn giữa Lưu và Diệp Quần được tiếp tục.
Vào năm 1969, Lưu có thai. Diệp Quần cho rằng cha của bào thai phải là Mao
Trạch Ðông nên quan tâm rất đặc biệt. Bà ta sắp xếp cho Lưu được nằm tại Tổng Y
Viện Không Quân trong thời gian chờ sinh đẻ. Khi Lưu hạ sinh một đứa con trai.
Diệp Quần vui mừng la lớn "Thật là một tin mừng vĩ đại, Mao Chủ Tịch có
nhiều con, nhưng đứa thì chết, đứa còn sống thì bịnh. Cháu bé trai nầy sẽ tiếp
tục nối dõi tông đường cho Mao Chủ Tịch." Nhiều người nhìn thằng bé đều công
nhận chú giống hệt Mao. Tôi viếng thăm Lưu ở bịnh viện, cô ta kể lại chuyện
Diệp Quần. Tôi nghe nhưng không nói gì, tôi không cho ai biết là Mao đã tuyệt
đường con cái.
No comments:
Post a Comment