LÀM
TAY SAI CHO ĐỆ TAM CSQT:
Lúc
đầu, Việt Nam có đến 3 tổ chức Cộng Sản: An Nam Cộng Sản ở Nam kỳ – Đông Dương
Cộng Sản Liên Đoàn ở Trung Kỳ – Đông Dương Cộng Sản Đảng ở Bắc Kỳ. Cuối năm
1929, CSQT ban hành chỉ thị mang số 9444/5 ngày 27/10/ 1929 bằng tiếng Pháp ra
lệnh cho 3 tổ chức phải thống nhất lại và một buổi họp được tổ chức tại Cửu
Long từ ngày 2 đến 7/2/ 1930, thống nhất tổ chức lại, lấy tên là VIỆT NAM CỘNG
SẢN ĐẢNG, đặt trực thuộc ĐÔNG PHƯƠNG BỘ của CỘNG SẢN QUỐC TẾ. Nhưng ngay sau
đó, Đông Phương Bộ chỉ thị không được lấy tên Việt Nam Cộng Sản Đảng, vì tên
nầy có tánh cách cục bộ và địa phương, mà phải đổi thành ĐÔNG DƯƠNG CỘNG SẢN
ĐẢNG.
Khi
Hồ Chí Minh trở về Việt Nam hoạt động, Đông Dương Cộng Sản Đảng đã tổ chức bạo
động khắp nơi, nên chỉ sau một thời gian hoạt động, đa số các đảng viên cốt cán
đều bị Pháp bắt. Số liên hệ bị bắt lên đến 10.000 người. Hay tin nầy, CỘNG SẢN
QUỐC TẾ đã chỉ thị cho Hồ Chí Minh từ Trung Quốc phải quay về hang Pắc Pó triệu
tập hội nghị vào ngày 19/5/1941 để duyệt xét và điều chỉnh lại phương thức hoạt
động. Trong đại hội, Hồ Chí Minh đọc chỉ thị của Đệ Tam Quốc Tế, ra lệnh cho
các đảng viên của ĐÔNG DƯƠNG CỘNG SẢN ĐẢNG lùi vào hoạt động trong bóng tối. Vì
thế, đại hội đã quyết định tái lập VIỆT NAM ĐỘC LẬP ĐỒNG MINH HỘI, gọi tắt là
“VIỆT MINH” để hoạt động.
Như
vậy, ngay trong thời kỳ đầu, việc hình thành từ danh xưng và cả đến phương thức
hoạt động đều do CỘNG SẢN QUỐC TẾ quyết định. ĐÔNG DƯƠNG CỘNG SẢN ĐẢNG chỉ là
công cụ phục cho quyền lợi của CSQT mà thôi.
LÍNH
ĐÁNH THUÊ CHO TRUNG HOA – MỸ – PHÁP:
Năm
1944, do sự thúc đẩy của Hoa Kỳ, chính phủ Trung Hoa đã tổ chức một hội nghị
VIỆT NAM CÁCH MẠNG ĐỒNG MINH HỘI (VIỆT CÁCH) tại Liễu Châu vào ngày 19/3/1944
để thành lập một tổ chức đưa trở về Việt Nam hoạt động chống Nhật. Hồ Chí Minh
liền giơ tay xung phong. Hồ được Trương Phát Khuê và Việt Cách cấp giấy giới
thiệu, một giấy thông hành dài hạng, một bản đồ quân sự, một số tiền mặt và 18
cán bộ do Hồ lựa chọn có tên sau đây: Dương văn Lộc, Vi văn Tôn, Hoàng Kim
Liên, Phạm văn Minh, Hoàng văn Trao, Nông văn Mưu, Hoàng Sĩ Vinh, Trương Hữu
Trí, Hoàng Gia Tiên, Lê Nguyên, Nông Kim Thành, Hoàng Nhân, Hoàng Thanh Thủy,
Hà Hiến Minh, Dương Văn Lễ, Đỗ Trọng Viên và Đỗ thị Lạc.
Trước
khi lên đường, Hồ xin 1.000 khẩu súng trường, 6 súng cộng đồng, 4.000 quả lựu
đạn, 50.000 quốc tệ, 25.000 tiền Đông Dương và 15.000 viên thuốc quinine.
Nhưng, Hồ chỉ được cấp một khẩu súng lục tùy thân và 76.000 quốc tệ với lời hứa
khi các đơn vị chiến đấu được thành lập, Hoa Kỳ sẽ huấn luyện và cung cấp vũ
khí. Hồ Chí Minh đã làm lễ tuyên thệ trước trước lá cờ của VIỆT NAM CÁCH MẠNG
ĐỒNG MINH HỘI và hứa trung thành với VNCMĐMH là giúp hai chánh phủ Trung Hoa và
Hoa Kỳ thiết lập hệ thống tình báo tại Việt Nam.
•
Tháng 7 năm 1944, Hồ Chí Minh đem nhóm cán bộ được tuyển chọn về Việt Nam hoạt
động dưới sự chỉ đạo của “OFFICE OF STRATEGIC SEVICES” (OSS) , tức cơ quan Tình
Báo Chiến Lược của Hoa Kỳ.
•
Ngày 16/7/1945, một toán biệt kích “Commando” Mỹ – Pháp gồm 6 người do Thiếu Tá
ALLISON K. THOMAS cầm đầu, được gọi là DEER TEAM. Toán nầy nhảy dù xuống Kim
Lung, Tuyên Quang để huấn luyện cho quân đội của Hồ Chí Minh chống lại NHẬT.
Toán Deer Team đã huấn luyện các đơn vị của Võ Nguyên Giáp về hoạt động tình
báo, lượng giá các tin tức, ám sát đến hoạt động tuyên truyền…
•
Sau khi huấn luyện xong. Từ ngày 10 đến 14/8/ 1945, Mỹ đã gởi đến cho Hồ các
loại súng trường Garant M – 1, Carbines, tiểu liên, phóng lựu, Bazooka để chiến
đấu chống với quân đội Nhật Bản. Như vậy, Hồ Chí Minh và lực lượng Việt Minh
không phải là “LÍNH ĐÁNH THUÊ” cho Hoa Kỳ thì gọi là cái giống gì? Chính nhờ
vào các võ khí do Mỹ cung cấp và huấn luyện mà Việt Minh đã cướp được chính
quyền vào tháng 8/1945.
LÀM
TAY SAI CHO TRUNG CỘNG:
Năm
1946, khi Pháp trở lại Đông Dương, Việt Minh rút khỏi Hà Nội và chạy lên vùng
Việt Bắc. Từ 1947 đến 1949 là những năm Việt Minh là bị Pháp đuổi chạy dài.
Giữa năm 1949, khi Hồng Quân Trung Cộng tiến về phía Nam Trung Hoa, Trung Ương
Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã yêu cầu Đảng Cộng Sản Đông Dương đem quân chiếm
vùng Ưng Long Khiêm, sát vùng Đông Bắc của Việt Nam; mặc dầu, lúc đó bị giặc
Pháp rượt đuổi chạy vắt giò lên cổ. Dù vậy, Đảng Cộng Sản Đông Dương cũng phải
cố gắng thành lập một lực lượng đặc nhiệm là sư đoàn 316 (còn gọi là sư đoàn
Thổ) do Lê Quảng Ba (người gốc Tày) làm Tư Lệnh và Trần Minh Giang do Đảng Cộng
Sản Trung Cộng cử qua làm Chính ủy.
•
Ngày 10 tháng 6 năm 1949, lực lượng nầy tiến vào đất Trung Hoa trong chiến dịch
“Thập Đại sơn” đánh nhau với quân Tưởng Giới Thạch. Đến ngày 5 tháng 7
năm 1949, lực lượng nầy trở lại Việt Nam.
•
Khi Trung Cộng chiếm xong Hoa Lục, Tưởng Giới Thạch chạy ra Đài Loan. Ngày
01/10/ 1949, Hồ cử Lý Bích Sơn và Nguyễn Đức Thụy đến Bắc Kinh cầu viện. Hàng
ngàn cán bộ và bộ đội Việt Minh đã được đưa qua Tàu huấn huyện về chiến thuật
hành quân, kỷ thuật tác chiến, xử dụng vũ khí, tình báo… Trung Cộng muốn biến
Việt Nam thành tiền đồn chống Chủ nghĩa Tư bản nên đã cung cấp vũ khí, quân
trang, quân dụng thật dồi dào để đánh Pháp. Nhưng, Hồ Chí Minh phải thi hành
những điều kiện và yêu sách do Mao Trạch Đông đưa ra và Hồ đã chấp nhận để cho
Trung Cộng đề cử đoàn Cố vấn chính trị hùng hậu do Lưu Dương Bình lãnh đạo để
giám sát và chỉ đạo các hoạt động của Việt Minh.
Từ
đó, hiện tượng “Tàu hóa” ngày càng rõ rệt trong bộ đội Việt Minh: Hồ Chí Minh
và dàn lãnh đạo Đảng CSVN như: Phạm văn Đồng, Trường Chinh, Lê Duẫn, Tôn Đức
Thắng…đều vận y phục “đại cán”, vay mượn của Trung Cộng từ ngôn ngữ, văn hóa,
chính trị, quân sự…
Dưới
áp lực của Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh phải phát động cuộc “cải cách ruộng đất”
đẫm máu, kinh hoàng theo kiểu Trung Cộng. Số người bị giết chết dã man trong
chiến dịch nầy, lên đến mấy trăm ngàn người, dưới sự giám sát của các chuyên
gia Trung Cộng. Có thể nói, nếu Trung Cộng không chiếm được Hoa Lục, làm gì Hồ
Chí Minh và Đảng CSVN kết thúc được cuộc chiến tranh “Đông Dương lần thứ nhất”?
Huyền thoại chiến thắng “Điện Biên Phủ” cũng là thứ huyền thoại dõm. Nếu không
có đoàn chuyên gia quân sự ( CMAG) do Vi Quốc Thanh làm cố vấn, có lẽ không có
trận Điện Biên Phủ.
Tóm
lại, Trung Cộng đã đóng vai trò quyết định trong cuộc kháng chiến chống Thực
Dân Pháp và đánh bại quân đội viễn chinh Pháp, chớ không phải do Hồ Chí Minh và
Đảng CSVN lãnh đạo, họ chỉ là những tên thừa hành lệnh của quan thầy Trung Cộng
mà thôi.
HỒ
CHÍ MINH NỐI GIÁO CHO GIẶC PHÁP :
Hồ
Chí Minh đã gián tiếp nối giáo cho giặc Pháp, làm suy yếu tiềm lực chiến đấu
chống Thực dân Pháp của người Việt Quốc Gia yêu nước. Bao nhiêu nhà ái quốc,
các đảng phái cách mạng từ trong Nam ra Bắc, những anh hùng tử sĩ xả thân chiến
đấu chống Thực dân Pháp, họ không chết trước họng súng của quân xâm lược Pháp
mà chết vì sự khủng bố tàn bạo do bọn sát thủ của nhóm Dương Bạch Mai, Trần văn
Giàu và hung thần Chợ Đệm Nguyễn Trấn. Dẫn chứng một vài trường hợp điển hình:
•
Đêm 23/9/1945, người bị giết đầu tiên, phơi thây trên đường Albert 1er là ông
Lê văn Vững, Bí thư vùng Sài gòn – Chợ Lớn, thuộc nhóm Tranh Đấu. Trần văn Giàu
sai sát thủ tên Lý Huê Vinh thuộc Quốc Gia Tự Vệ Cuộc ám sát.
•
Ngày 23/9/1945, cô giáo Nguyễn thị Lợi phụ trách báo Tranh Đấu cũng bị thủ tiêu
ở Cần Giuộc.
•
Cuộc khủng bố trắng, ám sát các nhân sĩ yêu nước có uy tín với đồng bào nhưng
không chấp nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản bắt đầu từ ông Bùi Quang Chiêu,
Hồ văn Ngà, Trần Quang Vinh, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và vợ là bác sĩ Nguyễn thị Sương
(nguyên Thủ lãnh Phụ Nữ Tiền Phong), nhà báo Diệp văn Kỳ, luật sư Dương văn
Giáo…
•
Đức Huỳnh Giáo Chủ đã bị tên Việt gian Bửu Vinh, cán bộ Việt Minh mưu sát tại
làng Tân Phú (tức Đốc Vàng Hạ) vào ngày 16/4/1947 theo kế hoạch của Hồ Chí Minh
vì chủ trương đấu tranh bất bạo động của Đức Huỳnh Giáo Chủ động viên hơn 4
triệu người Việt Quốc Gia yêu nước, không phân biệt tôn giáo, đảng phái, giai
cấp…hưởng ứng nhiệt liệt, và “Chủ nghĩa Quốc Gia” trở thành một thách đố gay
gắt với chủ trương của Hồ Chí Minh là núp dưới chiêu bài “Giải phóng Dân Tộc”
để thực hiện “Chủ nghĩa Cộng sản” trên toàn cõi Đông Dương theo lệnh của Đệ Tam
QTCS. HCM đã nhờ ai đó viết trên báo L’HUMANITÉ rằng: “Le nationalisme était si
on ne le controlait pas, un dangeureux phénomène risquant de menacer
l’expansion du communisme dans les colonies” (Chủ nghĩa Quốc gia nếu không bị
khống chế thì sẽ là một hiện tượng nguy hại cho sự phát triển Chủ nghĩa Cộng
sản ở các xứ thuộc địa).
•
Hồ Chí Minh đã hiện nguyên hình là con chó săn cho thực dân Pháp, khi bán đứng
cụ PHAN BỘI CHÂU cho thực dân Pháp tại Thượng Hải vào tháng 6/1925, với giá 10
vạn đồng để tiêu diệt VIỆT NAM QUANG PHỤC HỘI. Theo lệnh của Hồ Chí Minh, cán
bộ Đảng Cộng Sản Đông Dương đã rãi truyền đơn tố cáo cuộc chuẩn bị tổng khởi
nghĩa của VIỆT NAM QUỐC DÂN ĐẢNG do Lãnh Tụ NGUYỄN THÁI HỌC đề xướng vào tháng
2/1930.
Ngoại
trừ, những tên trí thức thiên tả bẻ cong lịch sử theo đơn đặt hàng của bọn đầu
gấu Bắc Bộ Phủ, còn những nhà viết sử chân chính đều đi đến kết luận rằng: Nếu
Hồ Chí Minh và Đảng CSVN không làm tay sai, lính đánh thuê cho Trung Cộng và
Liên Xô thì Việt Nam đã không có cuộc chiến kéo dài 30 năm hoàn toàn vô ích,
Việt Nam đã độc lập thực sự vào cuối thập niên 1940 và đã trở thành con rồng
của Á Châu.
Ngày
16 tháng 6 năm 1997, Hà Nội tổng kết cuộc chiến kéo dài 30 năm và Thông Tấn Xã
nhà nước CSVN công bố như sau: 3.000.000 người Việt Nam thiệt mạng,
4.400.000 bị thương và 2.000.000 người bị nhiễm các chất độc hóa học. Mười năm
sau 1975, có gần 5.000.000 trẻ em dị dạng vì hậu quả của chiến tranh. Những con
số thương vong to lớn nầy, tự nó đã vạch trần sự thật về sự tuyên truyền khoác
lác về kỳ tích chiến thắng ba đế quốc sừng sỏ NHẬT – PHÁP – MỸ do Hồ Chí Minh
và Đảng CSVN lãnh đạo.
Sau
khi Thế Chiến II chấm dứt, phong trào giải đế, bài thực trở thành xu hướng
chung của nhân loại. Lần lượt các quốc gia thuộc địa cũ của các đế quốc đều
được trao trả nền độc lập mà không cần dùng đến hình thức “chiến tranh giải
phóng dân tộc” do Hồ và Đảng CSVN lãnh đạo tại Việt Nam, vì nó sẽ gây đổ máu,
nhiều chết chóc, tang thương, đổ nát vô ích, không cần thiết cho đất nước của
họ.
•
Tại Á CHÂU: Các thuộc của Anh, Pháp, Hòa Lan… đều lần lượt thu hồi nền độc lập
như Ấn Độ (1947), Miến Điện (1948), Tích Lan (1948), Phi Luật Tân (1946), Nam
Dương (1949), Mã Lai (1957), Singapore (1959)…
•
Tại PHI CHÂU: Có khoảng 30 quốc gia đều trở thành độc lập như Algérie, Maroc,
Tunisie…
Ngày
20 tháng 7 năm 1954, Hiệp định Genève về Việt Nam được ký kết: từ vĩ tuyến 17
là ranh giới chia đôi đất nước. Trên một triệu người Việt Nam từ miền Bắc di cư
vào Nam, họ đã bỏ phiếu bằng chân để lựa chọn chế độ “Tự Do & Dân Chủ” của
miền Nam. Hiệp Định Genève ra đời là do CSVN cấu kết với thực dân Pháp, còn
phái đoàn Việt Nam Quốc Gia và Hoa Kỳ không ký tên vào Hiệp định nầy.
Tại
Miền Bắc XHCN, chánh phủ VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA do Hồ Chí Minh lãnh đạo,
luôn rống gân cổ kêu gào, động viên nhân dân miền Bắc XHCN tiếp tục hy sinh sức
người, sức của “ĐÁNH CHO MỸ CÚT – NGỤY NHÀO” để làm gì? Đây là những lý do:
Ngày
26 tháng 10 năm 1955 là ngày Quốc Khánh, mở đầu kỷ nguyên nước VIỆT NAM CỘNG
HÒA do Tổng Thống NGÔ ĐÌNH DIỆM lãnh đạo. Suốt 9 năm cầm quyền, chánh phủ
VNCH do ông lãnh đạo được trên 80 quốc gia trên thế giới công nhận và thiết lập
ngoại giao và được gia nhập vào Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc. Yếu tố “Chính
Danh” nầy đã làm cho Hồ Chí Minh tức tối. Hồ điên cuồng ra lệnh cho bọn cán bộ
VC nằm vùng (từ 3 đến 5.000) được cài ở lại trong miền Nam trước khi tập kết ra
Bắc, bắt đầu hoạt động khủng bố, ám sát, bắt cóc… các viên chức chánh phủ để
tạo nên tình trạng bất ổn trong dân chúng; vì thế, chánh phủ VNCH đã ban hành
sắc luật “Đặt Cộng Sản ra ngoài vòng pháp luật.”.
Còn
cái là “MTGPMNVN” qua “Liên Minh Dân Chủ” rồi đến “Chánh phủ Lâm Thời Cộng Hòa
MNVN”. Cả 3 tổ chức trá hình nầy không đại diện cho một ai cả, nó chỉ là công
cụ, tay sai do bọn CSVN dựng lên để lừa bịp dư luận trong nước và thế giới và nó
bịp luôn bọn trí thức ngây thơ ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng sản: Luật sư Nguyễn
Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Trịnh Đình Thảo, Trương Như Tảng, Ngô Bá Thành, Dương
Quỳnh Hoa, Mã thị Chu…
Sau
khi cưỡng chiếm MNVN, cái gọi là CPLTCHMNVN chỉ tồn tại một thời gian ngắn rồi
bị tập đoàn Lãnh đạo Đảng CSVN xóa sổ ngay.
Núp
dưới chiêu bài “Chiến tranh Giải Phóng Dân Tộc” và “Chống Mỹ Cứu Nước” để
phát động “CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC MIỀN NAM”. Hồ Chí Minh và Đảng CSVN đã
nhìn mục tiêu “ĐỘC LẬP QUỐC GIA” chỉ là một chặng đường trên lộ trình vô sản
hóa thế giới. Lòng nhiệt tình yêu nước của dân tộc Việt Nam bị Hồ Chí Minh lợi
dụng, khai thác triệt để phục vụ cho âm mưu bành trướng lãnh thổ của Đệ Tam
QTCS.
Rút
kinh nghiệm trong cuộc chiến tranh Triều Tiên, Trung Cộng điều động cả triệu
quân chí nguyện trang bị vũ khí hiện đại, ào ạt vượt qua sông Áp Lục (Yalu
river) đối đầu trực tiếp với quân đội Hoa Kỳ và Đồng Minh và chiếm được Hán
Thành (Seoul) ngày 4/1/1951. Nhưng đến ngày 14/3/1951, Hán Thành được quân đội
Hoa Kỳ và Đồng Minh tái chiếm lại, chí nguyện quân Trung Cộng bị tổn thất nặng
nề, phải bỏ chạy về đến tận sát biên giới Trung – Hàn.
Vì
vậy, trong cuộc chiến tranh Việt Nam lần nầy, ngoài việc tranh giành uy thế
lãnh đạo trong khối Đệ Tam QTCS với Liên Xô, Trung Cộng cung cấp, yểm trợ các
loại chiến cụ, quân trang, quân dụng… to lớn cho Hà Nội với hình thức bán chịu,
lên đến 20 tỉ USD , và điều động 327.000 quân tới Bắc Việt Nam chỉ làm nhiệm vụ
“giữ nhà” để quân CSBV rảnh tay, dồn hết quân nổ lực xâm lược Miền Nam Việt
Nam. Bọn Trung Nam Hải vô cùng thâm độc trong quyết tâm: “ĐÁNH MỸ ĐẾN NGƯỜI
VIỆT NAM CUỐI CÙNG!” và “DÙNG NGƯỜI VIỆT GIẾT NGƯỜI VIỆT”. Tên Việt Gian Hồ Chí
Minh và Đảng CSVN chết tiệt đã xóa sạch nguyên cả thế hệ thanh niên Việt Nam để
phục vụ cho tham vọng bành trướng bá quyền của Trung Cộng.
Ngày
4 tháng 9 năm 1958, khi Trung Cộng ngang ngược tuyên bố lãnh hải “Lưỡi rồng”
chạy dọc bờ biển VN xuống Nam Dương, rồi vòng lên phía Đông, chạy dọc theo bờ
biển Phi Luật Tân và tất cả các đảo ở Biển Đông, kể cả quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa đều thuộc chủ quyền của Trung Cộng. Để đền ơn bọn lãnh đạo Trung Nam
Hải cho mua chịu 20 tỉ USD vũ khí, bom đạn…để giết người Việt Quốc Gia. Hồ đã
muối mặt, chỉ thị cho Thủ tướng Phạm văn Đồng nhân danh chánh phủ VNDCCH đặt
bút ký công hàm đề ngày 14/9/1958 gởi Thủ tướng Trung Cộng là Chu Ân Lai: “Ghi
nhận và tán thành bản tuyên bố của chánh phủ nước CHND Trung Hoa, quyết định về
hải phận của Trung Quốc.”
Nếu
chiếu theo “ĐIỀU 73 LÊ TRIỀU HÌNH LUẬT” thì cái tội phản bội Tổ Quốc của Hồ Chí
Minh bằng cách cấu kết với ngoại bang, xâm phạm chủ quyền của quốc gia, xâm
phạm sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ Quốc, tên Hồ Chí Minh phải bị bêu đầu là
gương: “CHƯ MẠI BIÊN CƯƠNG ĐIỀN THỔ DỮ NGOẠI QUỐC NHƠN TRẢM” (Ai bán ruộng đất
nơi biên cương cho người nước ngoài thì bị chém).
Ý
đồ của Trung Cộng là muốn Hà Nội dùng chiến tranh du kích, trường kỳ kháng
chiến để kéo dài cuộc chiến tranh làm cho Việt Nam kiệt quệ hoàn toàn, từ đó dễ
bề thôn tính Việt Nam để làm bàn đạp, bành trướng xuống vùng Đông Nam Á, làm
chủ tình hình biển Đông, nuốt chững quần đảo HOÀNG SA trước, vói tay xuống
TRƯỜNG SA sau nầy.
Nếu
Hồ Chí Minh và tập đoàn Lãnh đạo Đảng CSVN không cam tâm làm tay sai và lính
đánh thuê cho Liên Xô và Trung Cộng quyết tâm nhuộm đỏ MNVN trước, để làm bàn
đạp bành trướng xuống khu vực Đông Nam Á Châu, trực tiếp đe dọa đến chiến lược
sinh tồn của Mỹ, Anh Quốc và khối Anglo Saxons ở Úc và New Zeland thì Hoa Kỳ và
đồng minh đã không đổ quân vào MNVN để giúp chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa be bờ,
ngăn chận làn sóng đỏ từ phương Bắc tràn xuống MNVN và các nước ĐNÁ theo học
thuyết DOMINO. Đây là cuộc “CHIẾN TRANH VIỆT NAM” do Hồ Chí Minh và Đảng CSVN
gây ra theo lệnh của Đệ Tam QTCS…
CARL
SCHMITT đã nói rất đúng: “Một dân tộc có sinh mệnh chính trị thật sự, khi nào
tự nó với cái nhu yếu sống còn mà nhận thức ai là kẻ thù, tùy theo tình trạng
thực tiễn mà nó phải đương đầu. Nếu dân tộc ấy phải chấp nhận kẻ thù do một thế
lực ngoại bang chỉ định phải chiến đấu hay không chiến đấu thì dân tộc ấy không
còn là một dân tộc còn quyền tự do chính trị nữa. Nó đã bị cuốn hút vào một hệ
thống chính trị khác rồi.”
*
Cụ
VIP KK Nguyễn Văn Chức gọi Hồ Chí Minh là kẻ vô học, có lẽ vô học nhất trong
hàng ngũ lãnh tụ trên thế giới. Nhưng gian manh, đểu cáng, tàn bạo; có lẽ, vào
bậc nhất trên thế giới. Từ vô học đến đểu cáng vô nhân đạo, vô ơn, bạc tình bạc
nghĩa không xa. Tôi (cụ Chức) muốn nói đến vụ y đối xử với những người đàn bà
đã hiến thân cho y, hoặc đã cưu mang y.
Vụ
nàng Nguyễn Thị Xuân – hiến trinh cho y, và có con với y, bị Trần Quốc Hoàn hãm
hiếp cực kỳ dã man nhiều lần, rồi sau đó bị giết thê thảm – đã không thể xảy
ra, nếu không có sự đồng tình mặc nhiên của Hồ Chí Minh.
Cụ
Chức đánh giá về HCM không sai! Vào thập niên 1950, có lần HCM đứng trước ảnh
của hung thần Staline và Mao, rồi nói với Phạm văn Đồng rằng: “Bác là người có
khuyết điểm, chớ hai vị nầy là người trong suốt như pha lê, hoàn toàn không có
tì vết. Vậy, chúng ta hãy lấy tư tưởng của người đưa vào Hiến pháp làm nền tảng
chỉ đạo”.
André
Gide lập lại ngôn từ của Thoreau, dùng để đánh giá HCM trong trường hợp nầy rất
chính xác: “The worst thing is being the slave dealer of one’s soul.” (Cái tồi
tệ nhất là tự thỏa thuận nô lệ trong tâm hồn con người.)
*
Nhưng,
thưa cụ VIP KK Nguyễn văn Chức, cụ gọi Hồ Chí Minh là “TÊN CHÓ ĐẺ” là cụ vô
tình xúc phạm đến “DANH DỰ LOẠI CHÓ” rồi đó cụ ạ! Nếu như, Hồ Chí Minh có được
1/10 phẩm chất của loài chó, có lẽ đất nước Việt Nam đã đi vào một ngả rẽ khác
có lợi cho dân tộc VN nhiều hơn.
Loài
chó đáng được người ta “vinh danh” hơn là đem loài chó để so sánh với kẻ vô
loại, ngu dốt như tên Hồ Chí Minh chẳng hạn. Tôi xin dẫn chứng hai câu chuyện
về họ hàng nhà chó để cụ suy gẫm.
CÂU
CHUYỆN THỨ NHẤT: (nguồn Ba Cây Trúc ngày 13/1/ 2009 do Bửu Đồng chuyển ngữ).
Trước
tòa án ngày 23/9/1870, Luật sư George Graham Vest (1830-1904) đại diện cho thân
chủ Burden có con chó săn bị người hàng xóm tên Hornsby bắn chết. Burden thắng
kiện và Vest nổi danh, sau đó, trở thành Dân Biểu rồi Nghị sĩ của tiểu bang
Missouri.
Con
chó tên “OLD DRUM” được nhiều người ngưỡng mộ dù đã chết. Ngày 23/9/1958, tượng
Old Drum được đúc bằng đồng đen, dựng trước tòa án của Johnson County ở
Warrensburg, tiểu bang Missouri.
Bài
diễn văn tuyệt vời của Luật sư Vest đã gây xúc động cho mọi người có mặt trong
phiên tòa, còn lưu lại tới ngày hôm nay. Nhà bỉnh bút William Safire và báo The
New York Times đã chọn bài “TRIBUTE TO DOGS” (Vinh danh loài chó) của Luật sư
Vest là bài diễn văn hay nhất “THIÊN NIÊN KỶ”.
Thưa
Quý vị Bồi Thẩm.
Người
bạn tốt nhất mà ta có được trên thế gian nầy, một ngày nào đó có thể quay lại
chống ta và trở thành kẻ thù.
Con
cái mà ta nuôi dưỡng với tình thương bao la vô hạn, rốt cuộc có thể là những kẻ
bội bạc, vô ơn.
Những
người kề cận, thân thiết ta nhất, những người mà ta phó thác hạnh phúc và danh
dự, có thể trở thành kẻ phản bội, phụ lòng tin yêu.
Tiền
bạc mà ta có được rồi sẽ mất đi. Nó biến mất đúng lúc ta cần nó nhất.
Tiếng
tăm ta xây đấp bấy lâu cũng có thể tiêu tan trong giây phút bởi một hành động
điên rồ.
Những
người phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt, có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném
đá vào ta khi ta thất thế, sa cơ…
Duy
chỉ có một con vật là bạn, vâng chỉ một, hoàn toàn không vụ lợi mà con người có
thể có được trên thế gian đầy ích kỷ nầy, một con vật không bao giờ bỏ rơi ta,
không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở với ta…đó là con chó của ta!
Con
chó của ta luôn luôn ở cạnh bên ta khi thịnh vượng cũng như lúc cơ bần, khi
khỏe mạnh cũng như lúc yếu đau.
Nó
ngủ trên nền đất lạnh, dù gió đông thổi siết hay bão tuyết lấp vùi; miễn sao,
nó được kề cận bên chủ là được.
Nó
vẫn trìu mến hôn bàn tay ta, dù ta không còn thức ăn gì cho nó.
Nó
liếm vết thương của ta và những vết trầy mà ta lãnh chịu khi đương đầu với cuộc
đời nhiều gay góc này.
Nó
canh gác giấc ngủ cho ta như thể ta là một ông hoàng, dù ta chỉ là một gã hành
khất ăn xin.
Nó
vẫn ở lại bên ta, khi tất cả bạn bè khác đã bỏ ta mà xa chạy cao bay.
Dù
khi tán gia bại sản, thân bại danh liệt, ta vẫn còn có con chó trung thành.
Tình thương yêu nó dành cho ta không dời đổi như vầng thái dương rực sáng trên
bầu trời mênh mông.
Nếu
chẳng may số phận nghiệt ngã, đá ta ra bên vĩa hè xã hội, không bạn bè, vô gia
cư…thì con chó trung thành chỉ xin ta ân huệ…không gì khác hơn là cho nó được
đồng hành, cho nó được bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và
khi trò đời dâu bể hạ màn, thần chết đến gõ cửa rước linh hồn ta đi, để lại
thân xác ta trong lòng đất lạnh thì khi ấy, khi tất cả bạn bè quyến thuộc đã
phủi tay, quay mặt đi để tiếp tục sống cuộc đời của họ. Vâng, khi ấy, bên nắm
mộ ta vẫn còn con chó nằm phủ phục, gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt
buồn vẫn mở to cảnh giác, trung thành và chân thật ngay cả khi ta đã qua đời…
GEORGE
GRAHAM VEST
CÂU
CHUYỆN THỨ HAI (nguồn Diễn đàn Portland ngày 27/1/ 2011, Linh Phạm đưa tin.)
Trong
nhiều ngày liền, chú chó Leao ở Brazil nằm phục trước mộ của chủ nhân và chú
nhất định không chịu rời đi, dù đội cứu hộ đã đưa Leao đi cách xa nghĩa trang
hàng chục cây số.
Theo
trang Albu Express, chủ nhân của Leao là cô Cristina Maria Cesario Santana, bị
thiệt mạng trong trận lụt ở Brazil cuối tuần trước. Cô được chôn cất ở nghĩa
trang Teresopolis, thủ đô Rio de Janeiro, Brazil.
Chú
chó Leao cũng chứng kiến cảnh chôn cất chủ nhân mình và từ đó, chú luôn nằm
trước mộ của Cristina để canh gác.
Leao
không ăn uống và cũng không đi đâu nửa bước trong suốt ba ngày liền. Đội cứu hộ
gần đó đã tìm cách đưa chú về một trại nuôi chó hoang. Nhưng, chỉ một tiếng
sau, Leao lại trốn thoát và tìm về đúng ngôi mộ của Cristina. Phóng viên của
nhiều tờ báo đưa tin về con chó trung thành này và bức ảnh Leao nằm phục trước
mộ chủ đã được lan truyền trên mạng, nó đã làm xúc động con tim hàng triệu
người trên thế giới.
Qua
bài diễn văn tuyệt vời của Luật sư George Graham Vest: “TRIBUTE TO DOGS” (Vinh
danh loài chó), tôi không biết cụ VIP KK Nguyễn Văn Chức suy nghĩ như thế nào
mà gọi tên Hồ Chí Minh là “TÊN CHÓ ĐẺ”? Cụ Chức đặt “Bác Hồ” ngang hàng với
loài chó là cụ vô tình đã sỉ nhục và xúc phạm tới danh dự họ hàng nhà chó rồi
đó…
Kẻ
hậu bối xin kính chào cụ VIP KK Nguyễn văn Chức.
Nguyễn Vĩnh Long Hồ
Nguyễn Vĩnh Long Hồ
No comments:
Post a Comment