NHÃ CA |
Bốn ngày
liền, tôi nằm dưới hầm tối và trong bốn ngày, tôi đã phải nhịn ăn hết hai. Sáng
hôm nay, đứa em gái bò lên khỏi hầm lục lọi đâu được khúc bánh tét đã mốc meo.
Nó bò xuống, lột lá và cứ đút từ miệng người này cắn một miếng tới miệng người
khác.
Tôi đã chán ngán tuyệt vọng lắm rồi. Trước đó vài tiếng đồng hồ, tôi có cảm tưởng
cứ nhịn đói như thế này cho tới lúc mệt lả, thiếp đi, rồi đi vào một giấc ngủ
vĩnh viễn thì thật là sung sướng. Dù sao cũng sung sướng hơn cõi sống mà chúng
tôi đang hứng chịu. Nhưng khi nghe mùi thơm của nếp, mùi mốc của lá, và miếng
bánh tét đưa đến gần, miệng tôi bỗng mở ra toác hoác, một niềm sung sướng đến
hoan lạc, một hạnh phúc chất ngất khi miếng bánh đã nằm trong miệng.
Nước miếng trào ra và
cứ quấn quít ve vãn quanh mùi nếp mịn và thơm ngát đến lịm người.
Không, cái chết thật là
tàn nhẫn, không làm cho người ta sung sướng như tôi tưởng. Mặc kệ những tiếng
nổ ình ình bên ngoài, mặc kệ tiếng đào xới ngay trên đất, như trên đầu mình,
mặc kệ cái ám ảnh anh lính giải phóng trẻ tuổi gác trước cổng nhà luôn luôn đưa
mũi súng nhắm quanh sẵn sàng nhả đạn. Miếng bánh trong miệng tôi như một hạnh
phúc tuyệt đối mà chỉ có người may mắn nhất, hy hữu nhất, mới được bắt gặp
trong đời mình một lần. Miếng bánh càng nhỏ đi, nước miếng trong miệng càng
tưới chảy và không dừng được hoan lạc, ham hố, tôi nhai ngấu nghiến. Lúc đó,
tôi tỉnh lại đôi chút, tôi nói như rên lên:
- Còn miếng mô nữa
không, cho tui miếng nữa.
Cô em gái còn miếng
bánh chót định đưa lên miệng, nghe tiếng nói của tôi liền ngừng lại:
- Anh ăn đi.
Tôi nhìn thấy đôi mắt
nó hết sức buồn rầu qua ánh nến thắp tít trong góc hầm.
- Ăn đi chứ.
Tôi không kịp đưa tay
ra lấy mà chỉ há miệng. Một miếng bánh nữa, một hạnh phúc tuyệt vời nữa tới.
Tôi thật sung sướng quá, hai lần hạnh phúc tới chỉ cách nhau trong giây phút.
Lúc này thì tôi tỉnh
người lại rồi. Tôi vươn vai, mới biết là xương sống mình nhức mỏi một cách kỳ
lạ. Nhưng cùng lúc đó tôi bỗng nghe thấy tiếng đàn hát vọng xuống. Tiếng đàn
bầu, đàn tranh, đàn nguyệt và có cả tiếng ngâm thơ nữa.
- Ai đó hỉ?
Em gái tôi thì thầm:
- Ôn Võ Thành Minh đó.
Võ Thành Minh, con
người trào lưu cũ, của thời Phan Bội Châu, Kỳ ngoại hầu Cường Ðể, còn lưu lạc
lại giữa thời đại này để chịu chung số phận với thành phố, đã làm gì vậy? Hình
như hôm qua, em gái tôi cũng đã thì thầm kể cho cả nhà đang ở dưới hầm nghe về
nhân vật kỳ lạ này, nhưng tôi đói lả, tôi có nghe gì đâu. Tiếng đàn lúc này nổi
lên thật rõ dù tiếng đại bác vẫn ầm ầm nổ khắp nơi và mọi người trong hầm ôm
chặt lấy nhau. Con em gái tôi đeo cứng ở một bên vai tôi và run lập cập:
- Kêu con Trúc xuống
chớ má.
Má tôi lắc đầu:
- Kệ nó, ai mà nói nổi.
Tiếng hát tiếng đàn,
tiếng ngâm thơ ngưng bặt sau một vài tiếng nổ gần đến nỗi như ngay trên mái
nhà, trên đầu mình. Nhiều tiếng hô lớn:
- Xuống hầm.
Ðám người trong hầm
nhích chật lại, vài người trườn xuống. Má tôi hỏi nhỏ:
- Con Trúc có đó không?
Tiếng con Trúc trả lời:
- Con đây nì má.
Tôi nghe tiếng Trúc thì
thầm với con Oanh:
- Thằng đó chạy núp
trong nhà mình, chắc nó tìm chị.
Con Oanh làm thinh. Tôi
đoán con Trúc ám chỉ tên lính Việt cộng gác ở trước nhà. Mỗi lần đại bác câu
tới, hắn thường núp trong nhà chớ ít khi xuống hố cá nhân như đồng đội. Ngay
khu nhà này có một tổ ba người coi gác và hình như hắn là tổ trưởng. Một người
nào đó gắt:
- Khỉ, đừng xì xầm nữa.
Mọi người im lặng, nín
thở, những giây phút căng thẳng tột cùng này, chúng tôi đã chịu đựng rất nhiều
giờ qua.
Tôi biết ông Minh không
xuống hầm chúng tôi. Tôi đoán ông đang núp ở một hầm nào khác. Có tiếng đàn bà
khóc. Trúc thì thầm:
- Bà giáo sư Lê Văn Hảo
đó. Anh nì, bà nói với em ông chồng bà biết có đánh nhau, trước Tết dặn bà mua
mấy tạ gạo để sẵn.
Oanh gắt:
- Kệ mụ, cứ khóc trù
trù. Răng ông chồng đi cổ động la hét cho quân giải phóng mà để vợ con chết sợ
trong hầm ni rứa. Nghe nói thêm ghét.
Nhưng tôi không ác như
Oanh, tiếng khóc của người đàn bà làm tôi càng thương hại. Mấy ngày tôi không
dám ra khỏi hầm, sợ mấy anh lính giải phóng biết tôi núp trong hầm này. Kệ, ai
bảo tôi hèn thì bảo, tôi lo lấy mạng sống của tôi trước đã.
Tuy kẹt cứng dưới hầm,
nhưng chuyện xảy ra trên mặt đất tôi đều được hai cô em gái tường thuật đầy đủ.
Nhà bên bác Bảy đã sập, trường tiểu học bỏ không, lính Xây dựng Nông thôn về
canh gác mấy bữa Tết đã quăng súng mà chạy. Ở ngã ba nào có cờ giải phóng treo.
Ông thợ may già trong xóm bị giết, xác vùi nông trong khu đất trường tiểu học
Cộng đồng.
Bà Hảo, vợ ông giáo sư
đang vang danh với cuộc giải phóng cố đô Huế, vẫn cả ngày khóc lóc, đi đứng
không vững, đeo lấy áo ông Võ Thành Minh. Cả đến lũ con, bà cũng không đủ sức
săn sóc nữa. Bao nhiêu hào hùng, bao nhiêu gan dạ, can đảm trong một người đàn
bà đã bị ông chồng hút hết rồi chăng. Dù nghĩ vậy, tôi cũng không giận bà.
Khi tiếng súng thưa
bớt, tôi lại nghe tiếng đánh máy chữ trên miệng hầm lóc cóc. Chắc mấy anh bộ
đội vớ được máy chữ, làm ra điều quan trọng, đánh tờ trình hoặc báo cáo chăng?
Không phải, tôi nghe tiếng người già ho húng hắng, rồi tiếng ông Minh gọi:
- Con Oanh mô rồi, lên
đây ông nhờ chút mi.
Oanh chui lên khỏi
miệng hầm, má tôi kéo lại:
- Ðừng có lên.
Nhưng con bé cứng đầu:
- Hết bắn rồi mà mạ sợ
chi.
Nói xong nó đã khuất
dạng. Tôi ló đầu lên theo. Má tôi ghì đầu tôi lại:
- Tui lạy anh, anh chui
xuống cho.
Nhưng tôi vẫn cứ ló đầu
ra khỏi miệng hầm. Bốn ngày, tôi đâu nhìn thấy mặt trời. Tôi thèm một chút
không khí bên ngoài, và ao ước được nhìn thấy một ngọn lá cây lay động để còn
biết được mình chưa bị cách biệt với sự sống, với cỏ cây, với mọi hơi thở. Dù
ao ước vậy, tôi vẫn chả trông thấy gì hết, căn nhà thờ tối lù mù, một ngọn nến
nhỏ bị che khuất sau một cái cột lớn. Oanh, cô em của tôi đã bò tới tận góc
nhà, nơi ngọn nến lung lay sáng.
Tôi phải dụi mắt hai ba
lần mới nhìn quen được mọi vật trong khu nhà thờ. Ông Võ Thành Minh đang ngồi
trên một cái ghế bông, trước mặt là một cái ghế thấp kê bàn máy đánh chữ. Ông
không đánh máy mà có vẻ ngồi ngẫm nghĩ. Oanh ghé sát mặt đọc gì trên tờ giấy.
Tôi cố nhìn ra phía cửa sổ, nhưng không thấy gì hết. Cánh cửa sổ đóng kín mít.
Tôi muốn bò lên ghê lắm nhưng tay má tôi vẫn túm lấy vai áo sẵn sàng kéo tôi
trở vào.
Có tiếng la thét ở
ngoài. Tiếng đập cửa khẩn cấp. Lúc này không đợi má tôi kéo nữa, người tôi chui
xuống hầm rất nhanh, rồi chui vào cái kẹt riêng dành cho tôi. Có cái ngách nhỏ
này, nếu họ rọi đèn pin xuống hầm cũng khó kiếm thấy tôi. Má tôi nhất định bắt
tôi trốn, không để họ trông thấy.
Có tiếng mở cửa ở bên
trên, nhiều tiếng chân vào nhà. Con Oanh chui xuống, nó lết lại phía tôi, thì
thầm:
- Họ vô đầy nhà.
- Họ có hố cá nhân, vô
mần chi?
- Hết bắn rồi, họ vô
nhà lục soát.
Oanh nói chưa hết câu
thì tiếng chân đã đi tới miệng hầm. Một ánh đèn pin chiếu xuống, Oanh vói dúi
tôi vào vách, kéo mép chiếu trải hầm che lại rồi ngồi tựa lưng vào. Tiếng người
ở trên hầm vọng xuống:
- Lên hết trên nhà để
kiểm soát.
Tiếng ông Võ Thành Minh
hết sức bình tĩnh:
- Cả nhà lên hết đi.
Toàn đàn bà con nít mà sợ chi. Lẹ lên đi.
Má tôi chui ra trước,
rồi trẻ con, người lớn, bà già đều lên theo. Oanh lên cuối cùng, ánh đèn pin
quét qua quét lại mấy lượt. Tim tôi như ngừng đập. Tiếng người trên hầm dõng
dạc:
- Còn ai nữa, lên hết
đi.
Giọng má tôi run run:
- Dạ hết rồi.
Tiếng ông Võ Thành
Minh:
- Không tin mấy anh cứ
xuống mà soát. Sợ hơn thì bắn vào một loạt đạn cho ăn chắc.
Tôi lạnh cả người, tay
chân cố giữ mà vẫn run lập cập. Nhỡ nó bắn vào thật thì làm sao. Tôi muốn kêu
thét lên nhưng tay tôi đã tự bịt kín lấy miệng mình.
- Má ơi, má ơi.
Tiếng kêu thầm trong
đầu tôi đầy rẫy tuyệt vọng. Nhưng tiếng cười trên miệng hầm đã giúp tôi yên tâm
đôi chút:
- Thôi, đứng sắp hàng
lại đi. Anh em ai đó mở giùm cửa sổ cho sáng.
Tôi thở phào, nhưng
ngực còn nặng như bị đè bởi tảng đá nghìn cân. Chưa thoát đâu. Tôi nép sát vào
ngách hầm. Hơi đất lạnh ngấm vào người tôi buốt giá. Tiếng nhiều người trên nhà
lao xao.
- Ðàn bà con nít hết
hả. Bà ni răng khóc dữ rứa?
- Dạ, tui bị lạc mất
chồng tui.
- Ði họp hả?
- Dạ chồng tui là ông
giáo sư Hảo.
Giọng ông Võ Thành
Minh:
- Chồng chị ni đi lập
mặt trận Liên Minh Dân Tộc hay Hòa Bình hòa biếc chi đó mà không chịu đi đón vợ
con. Các đồng chí có gặp thì nhắn ông ta về rước vợ rước con để vinh nhục cùng
chịu chớ. Ông ham làm cách mệnh chi mà vợ con chết sống không biết rứa.
Giọng tên tổ trưởng nói
có vẻ dịu hơn trước:
- A. Vậy ra gia đình
này là của giải phóng rồi. Ðồng chí cả mà. Vậy có gì giúp đỡ cho quân giải
phóng không?
- Còn gì, chúng tôi đã
đói từ mấy hôm nay rồi.
- Còn gạo không?
- Các ông tìm mà lấy.
Tiếng một người khác
nói:
- Báo cáo đồng chí tổ
trưởng, ở góc kia hai bao gạo còn nguyên.
- Anh ghi có mượn ở nhà
này hai bao gạo. Ghi vào sổ về sau trả lại và tuyên dương công trạng với mặt
trận.
Im lặng vài giây, tôi
nghe giọng quen thuộc đó nói tiếp:
- Còn hai cô này phải
đi họp, chiều nay hai giờ họp ở Chùa nghe. Ðàn ông xóm này phải đi học tập hết
rồi, phụ nữ cũng nên học tập đường lối của mặt trận.
- Chúng nó sợ quá rút
gân rồi mần răng đi.
- À, còn cụ. Xin mời cụ
đi gặp cấp chỉ huy chúng tôi.
- Cấp chỉ huy mô?
- Cấp chỉ huy vùng này.
Tôi chỉ là tổ trưởng của nhóm ba anh em chúng tôi canh gác quanh khu vực nhà
này.
- Rứa hỉ!
- Cụ đi với chúng tôi.
Xin cụ mang theo mười lăm lon gạo.
- Ðem gạo mần chi rứa?
- Ðem gạo để ăn. Học
tập trong ba hôm rồi về.
- Cái chi mà phải học
với tập?
- Lấy cái bị hay cái
túi mà đựng gạo. Ðem theo dư ra càng tốt.
- Họp chi mới được chớ?
- Học tập, đã nói là
học tập mà. Mời ông đi theo.
- Tao không đi.
Giọng chắc nịch bất ngờ
của ông Minh làm tôi chưng hửng. Chắc từ hôm quân giải phóng tới Huế tới giờ
chưa ai dám nói một câu như thế. Tôi thầm lo cho tính mệnh ông. Thấy không ai
để ý đến chiếc hầm này nữa, tôi rời khỏi cái ngách nhỏ, ngồi tựa vào thành hầm.
Tôi không nhìn rõ mặt tên tổ trưởng nhưng tôi nghe được tiếng hắn cười gằn:
- Ông làm chi cho địch?
- Ðịch nào?
- Mỹ Ngụy.
Giọng ông Võ Thành Minh
ngạo nghễ:
- Nói gì tầm bậy vậy!
Tao mà theo Mỹ, mi về hỏi ông Hồ Chí Minh nhà mi đã dám nói với tao giọng đó
chưa. Tao không đi nghe không. Muốn mời tao họp phải có giấy Hồ chủ tịch chớ
cái mặt trận giải phóng của tụi bây mà ăn nhằm gì. Tụi bây biết tao là ai
không?
Có lẽ tên tổ trưởng nể
ông già gân thật, tôi không nghe hắn nói thêm gì hết. Một giọng khác đỡ lời:
- Bác đi theo chúng
cháu tới gặp cấp chỉ huy. Gần đây là bộ chỉ huy mà bác.
- Không đi, muốn nói gì
thì kêu cấp chỉ huy của bay lại. Tao ở đây, đây là nhà thờ cụ Phan, tui bây lạ
chi mà không biết. Tao sẽ tuyệt thực, xuống ngồi dưới cầu Bến Ngự phản đối lối
giải phóng của tụi bay. Tao chống cả Mỹ, cả cộng sản."
Tôi đợi một lúc mới
nghe giọng ông nói tiếp:
- Còn bà Hảo, có nhắn
chi cho chồng thì nhắn. Nên nhắn hắn về mang đi mà hưởng vinh quang nghe.
Tiếng người đàn bà khóc
sụt sùi. Tiếng mấy người giải phóng chào và tiếng chân đi ra. Oanh và Trúc chui
xuống hầm trước. Nó ghé sát tai tôi:
- Sợ không?
Tôi không trả lời, dĩ
nhiên là chúng đã đoán được tôi sợ hay không rồi. Dù tôi đã nghe hết cuộc đối
đáp ở trên nhưng tôi vẫn cứ bắt Oanh kể lại. Trúc cười nhỏ nói có tên giải
phóng mê chị Oanh, hắn nhìn chị chằm chằm. Mấy ngày rồi mà hắn lơ không bắt chị
Oanh đi học tập. Việt cộng mà cũng biết mê gái rứa tề.
Trúc cười. Má tôi mắng:
- Ðồ con quỷ sứ. Mi
cười chi rứa? Chết tới nơi mà không lo."
Như sực nhớ tới hoàn
cảnh, Trúc nín bặt. Oanh kể cho tôi nghe chuyện ông Minh. Nó nói:
- Khi em lên em thấy ôn
thắp đèn đánh máy. Ôn viết thư gửi ông Hồ Chí Minh, gửi tổng thống Mỹ, yêu cầu
ngưng chiến. Ôn viết : Nhà thờ Phan tiên sinh ngày... tháng... năm... Khi
tôi viết thư này gửi tới các ông thì trên đầu tôi máy bay rền rĩ, súng đạn gầm
thét long trời lở đất, thành phố Huế chìm trong tiếng khóc than oán hận... Ôn
viết rồi ôn xé, ôn đọc cho em nghe, ôn nói ôn kêu gọi cả thế giới nữa...
- Lúc bình thường không
kêu gọi, bây chừ gọi ai nghe...
Oanh tin tưởng:
- Ê, đừng nói bậy. Ôn
định kêu gọi thanh niên sinh viên xuống cầu ngồi tuyệt thực phản đối nữa.
- Phản đối ai?
- Thì phản đối chiến
tranh là vô nhân đạo, là tàn ác, không có chính nghĩa nào ở chiến tranh hết.
Câu nói của cô em gái
thật bình dị, ngớ ngẩn như làm tim tôi thắt lại. Mấy hôm nay thành phố có bao
nhiêu người chết, bao nhiêu kẻ bị thương. Xác chết sình thúi trong nhà, phơi
ngoài đường không ai chôn cất. Rồi những người đi học tập đợt đầu chưa thấy ai
về hết. Họ còn sống hay đã chết rồi? Tôi nghĩ mà thương cho ông già thổi sáo
bên bờ hồ Genève ngày nào. Ông phản đối việc chia da chẻ thịt cắt đất nước Việt
Nam. Nhưng rồi chỉ một mình ông, tiếng kêu trở nên nhỏ bé. Bây giờ tiếng kêu ấy
lại cất lên còn yếu ớt thêm biết bao nhiêu nữa!
Một lúc sau tôi lại
nghe tiếng lóc cóc đánh máy. Suốt cả ngày, mặc bom đạn, mặc đói khát, ông vẫn
cứ ngồi bên bàn máy đánh chữ với ngọn nến mù mờ. Buổi chiều có mấy thanh niên
chạy tới trú ẩn, ông cùng với họ đào hầm.
Tiếng cuốc đất thình
thịch, tiếng máy bay liệng trên bầu trời. Khi tiếng máy bay vừa đi xa thì lại
tiếng đại bác câu tới.
Cứ mỗi lần nghe có
tiếng máy bay nào bay tới gần là súng trường, súng tiểu liên, đại liên lại bắn
như mưa lên bầu trời. Các anh giải phóng núp ở hố cá nhân kháo nhau là hạ được
nhiều máy bay lắm, nhưng kỳ thực tôi chả nghe tiếng động nào gần khu vực tôi ở để
có thể tưởng ra có một chiếc máy bay rớt.
Buổi tối, mặc bên ngoài
súng bắn như mưa, súng lớn nhỏ nhắm bắn máy bay, mặc trời mưa tí tách lạnh
buốt, mặc bom đạn, mặc hỏa châu, ông Minh gọi hết thanh niên lên nhà, ngồi đánh
đờn và ca hát. Tôi mặc má tôi năn nỉ khóc lóc cũng chui lên khỏi hầm nhập bọn.
Ông Minh thật giỏi, không biết ông thổi được nồi cơm từ lúc nào. Ăn cơm với
nước mắm kho mặn mà sao ngon thế, tưởng cả đời mình chưa có bữa cơm nào ngon
hơn. Giọng ông Minh vẫn tin tưởng:
- Mình cứ kêu gọi hòa
bình, cứ kêu gọi thế giới. Ngày mai tao viết thư gửi nữa. Tao tổ chức tuyệt
thực phản đối Mỹ, phản đối Việt cộng, đứa nào dám theo không?
Mọi người ngồi nhìn
nhau, nửa muốn hưởng ứng vì thấy giọng ông đầy hăng hái, nửa muốn phì cười vì
đầy tính chất mỉa mai khôi hài. Còn tôi, lúc đó chỉ muốn được yên thân, quốc
gia hay cộng sản lúc này chả có tý nghĩa lý gì hết nếu tôi không sống được.
Cả thành phố Huế đang
dẫy chết, đang kêu than. Cả thành phố bụi mù bom đạn. Vậy mà những buổi học tập
của các anh giải phóng, theo lời các em tôi kể lại thì không còn màn trình diễn
nào khôi hài tài tình hơn. Học tập về đường lối đảng, về hòa bình trong lúc bên
ngoài sân, sau vườn đầy tiếng kể tội, tiếng hô giết bỏ, thủ tiêu, tiếng rú não
nùng của người dân vô tội. Hắn làm công chức? Hắn làm bồi sở Mỹ. Tội nặng chất
ngất mây xanh. Giết. Một loạt súng, những xác người dãy dụa với bao nhiêu tội
lỗi mà không hiểu, không nhắm mắt được.
Thấy chúng tôi tần ngần
nhìn nhau, ông Minh lại nói:
- Tụi bây không đi, tao
đi một mình. Tao đi đánh lại cái đơn.
Nhưng rồi ông chưa đánh
đơn lại vội. Ông lại bày trò ca hát, đánh đờn. Sợ mà tới khi chết cũng chết. Cứ
ca hát, ngâm thơ cho đỡ sợ hãi.
Rồi ông lại đề nghị:
- Ðứa nào có ống sáo
không? Tao thổi lại bài hồi xưa tao thổi bên bờ hồ Lơ Man ở hội nghị Giơ Neo.
Chả có anh nào dám mò
đi lấy ống sáo cho ông thổi. Cả bọn ngồi sát góc tường dày nhất sát miệng hầm
để nhỡ có gì thì chui xuống hầm cho nhanh. Trời bên ngoài mưa rả rích, chúng
tôi ngồi sát nhau mà vẫn thấy lạnh run.
Ðại bác vẫn câu lên đều
đều. Có tiếng anh chàng giải phóng trẻ tuổi hỏi vọng vào:
- Sao không chui xuống
hầm mà đàn hát ồn ào thế? Ðịch nó biết nó thả bom xuống đó.
Chỉ có ông Minh dám trả
lời:
- Cả thành phố chỗ nào
mà chẳng có bom đạn. Chú em có muốn sống mấy phút cuối cho vui thì quăng súng
đi, vô đây ca hát chơi.
Anh chàng giải phóng
bên ngoài im bặt. Mấy sinh viên kể chuyện thì thầm về anh chàng này, cho biết
mấy hôm nay hắn có vẻ trầm tư lắm. Chắc hắn đã nhìn thấy cảnh máu đổ thịt rơi
và động lòng chăng. Ông Minh cười:
- Con người cộng sản
làm gì có tình cảm. Chúng nó chỉ có mục đích là thắng, diệt, tiến tới. Tao ở
với chúng nó lâu rồi tao biết."
Ông nói thêm:
- Phải nhìn nhận chúng nó
tổ chức giỏi nhưng về mặt tình cảm thì bết lắm.
- Vậy ông là người quốc
gia rồi.
- Tao không ủng hộ Mỹ,
tao không chịu cộng sản. Tao chống lung tung hết.
- Ông chống một mình.
Dưới ánh nến, khuôn mặt
ông Minh rắn chắc lại và nổi lên nhiều đường nhăn, ông nhìn về phía bệ thờ cụ
Phan. Tiếng súng bên ngoài lại nổ. Họ tấn công chăng? Ðánh nhau chăng? Thà đánh
nhau khốc liệt đi để hoặc chúng tôi sống hoặc chết. Cứ ngồi dưới hầm, nghe các
em nghe mạ tôi kể lại những người chết bên ngoài tôi như ngồi trên đống lửa đỏ.
Tôi cũng không cần biết sự trốn tránh chui nhủi như thế này có hèn không nữa.
Có tiếng động ở cửa
hầm, bà Hảo lại bò ra nhìn ông Minh, khóc:
- Ôn ơi, đêm ni coi bộ
dễ sợ quá.
Một giọng thì thầm bên
tai tôi:
- Không biết ông giáo
sư của chúng ta lúc này đang làm gì. Chắc đang họp cách mệnh với cách miệng.
- Ông mà bắt được mày
chắc ông chả nhớ tình thầy trò nữa đâu."
Ông Minh dỗ cho người
đàn bà đi xuống hầm. Tôi lần mò ra tới cửa nhìn ra ngoài bóng đêm. Bóng đêm
nặng nề dầy đặc những bí mật, những đe dọa chết chóc, u uất tử khí. Nhưng tôi
cũng hình dung ra được ở góc nào là cái bể nước, ở góc nào là hàng chè tàu, góc
nào là khóm mía. Những lá cây đen bóng lung linh như kêu gọi tôi tưởng tượng
đến đủ thứ. Giá lúc này tôi được hòa mình vào bầu trời đêm, được đứng trước sân
ngẩng mặt lên trời hứng những giọt mưa đầu xuân mát rượi, ngọt lịm. Giá tôi
được đi dạo trong khu vườn rộng này một mình như những tối mới trước Tết đây,
dạo trong vườn và ngửa mặt nhìn bầu trời đen để tưởng tượng ra khuôn mặt người
yêu.
Có tiếng động ở ngoài
vườn. Tiếng chân người di chuyển. Chắc các anh giải phóng đang liên lạc với
nhau. Khu vườn đất mịn màng trải đầy lá cây khô còn đâu nữa. Tất cả đã bị đào
xới thành những hầm hố, hoặc bị cày nát từ lâu vì những mảnh đạn. Một thân cây
nào đó trong vườn gẫy mắc qua mắt tôi. Cây vú sữa, cây mãng cầu hay cây nhãn
lồng gì đó. Tôi đoán ra sự không còn nguyên vẹn của khu vườn, và ao ước một
buổi sáng còn sống để đi ra vườn, đi ra cổng nhìn con đường, nhà cửa quen
thuộc.
- Ngày mai tao không
thể ở nhà được nữa. Người chết nhiều rồi, tao phải đi tải thương, đi cứu trợ.
Tụi bây đi với tao hí.
Tôi không nghe tiếng
một cậu nào trả lời hết. Có mấy thanh niên ở trong nhà này, nhờ sự bướng bỉnh
cứng rắn của ông Minh mà chưa bị họ bắt đi. Tôi nghĩ tại vùng này vẫn còn ở
trong sự kiểm soát của họ, sinh mạng người dân còn chặt trong tay họ, họ chưa
ra tay đó thôi. Em tôi kể: họ đem rất nhiều người ở xóm khác về rồi tuyên án
thủ tiêu, xử tử ngay tại đây. Những xác chết được vùi lấp vội vàng không có một
tấm chiếu để gói.
Ðã đến giờ cú rúc. Tôi
đi lùi lại. Ông Minh nói thôi giải tán rồi thổi phựt ngọn đèn. Các thanh niên
sinh viên khác về hầm ngủ. Chỉ có ông Minh không chịu ngủ hầm. Tôi thận trọng
bò vào hầm, bò qua má tôi, các em tôi rồi nhiều chân người khác nữa mới tới cái
ngách hầm, nơi trú ẩn mà đối với tôi lúc này là an toàn nhất. Tôi vừa mệt mỏi,
vừa chán nản nên đặt mình xuống là ngủ ngay.
Sáng ngày ra, tôi nghe
tiếng lao xao trên miệng hầm. Mọi người đã ra ngoài hầm hết. Tôi định chui ra
nhưng má tôi la: Khoan đã. Trúc chui vào báo cho tôi biết từ sáng tới giờ không
thấy đại bác câu tới nữa. Quân giải phóng cũng rút lên phía nghĩa địa, chỉ còn
một số canh giữ từ dưới cầu lên khỏi dốc thôi.
Ông Minh nói chuyện rất
lớn giọng:
- Chắc chúng nó đi tập
hợp gì đó.
Một lúc sau Trúc xới
cho tôi một bát cơm và dặn đừng có lên. Bên kia trường học, mấy thanh niên bị
họ bắt lên trên đó hết rồi. Tôi hỏi mấy thanh niên sinh viên bên kia hầm thì
sao. Trúc cho biết họ đã tản mát hết, ông Minh đã lo sẵn chỗ núp cho họ. Tôi
nghĩ tới tiếng đàn tiếng hát giữa trưa, giữa đêm. Mấy anh giải phóng gác ở bên
ngoài biết tê đi là bên trong nhà thờ có thanh niên trú ẩn. Nhưng tôi cũng
chẳng lo lắng lâu hơn nữa vì tôi nghe thấy tiếng lợn kêu và tiếng mọi người lao
xao. Một con lợn bị giết. Bữa cơm trưa này chắc sẽ có món ăn ngon. Giữa lúc này
mà có một miếng thịt lợn thì thật là may mắn, món ăn cao lương mỹ vị sang trọng
quá chừng.
Tôi nhấp nhỏm ở miệng
hầm:
- Má, ai mần thịt heo
rứa?
- Khỉ, vô trong đi.
- Thịt heo há má?
- Bên nhà chị Tính, ôn
Tôn mần heo đó. Chút nữa chia một ít kho để dành ăn.
Tôi reo như trẻ con:
- Má nhớ lấy phần ít mỡ
kho mặn nghe má.
- Thôi khỉ, vô đi, chết
đến nơi mà không lo, ăn với uống.
Tuy nói vậy nhưng má
tôi cũng lần mò sang nhà bên cạnh để chia một phần thịt heo. Trưa hôm đó tôi
nằm dưới hầm ngửi mùi thịt kho thơm phức muốn ngạt cả mũi. Tôi quên hết mọi khổ
ải, mọi lo sợ. Cứ thế này chắc sắp yên ổn rồi. Từ sáng tới giờ thỉnh thoảng có
vài tiếng đại bác câu rất xa, như ở phía Trúc Lâm, Tây Thiên gì đó. Xa lắm mà.
Nồi thịt như thấm mặn
thật lâu, sự chờ đợi làm tôi bồn chồn cả ruột gan nhưng cũng làm cho tôi thêm
phần sung sướng. Trúc hích tôi:
- Anh ngửi mùi thịt mê
chưa? Em nghĩ tới lúc miếng thịt... ngon lắm hỉ?
Tôi chưa kịp phát biểu
ý kiến thì Oanh thò đầu vào:
- Ê, họ về đông lắm. Họ
đào thêm hầm hố và chia giữ các ngã đường, các vườn.
Trúc trầm ngâm:
- Sáng họ rút rồi mà.
- Họ mang theo nhiều
súng đạn lắm. Có cả xe bò chở đạn nữa. Ðậu ngoài ngõ mình a tề.
Rồi giọng nó run run:
- Dễ sợ lắm anh ơi, khi
hồi em chui qua nhà ông Tôn coi chia thịt heo với má, thấy có con chó tha khúc
tay hay chân chi của trẻ con, nó gặm thịt sống. Thấy rứa em sợ thịt heo quá
trời.
Trúc kêu lên:
- Dễ sợ." Rồi nó
co người lại: "Rứa mà chị cứ chạy qua ôn Tôn được.
- Mô có. Tao sợ quá tao
nhảy lùi lại. Nghe tiếng động, tên lính giải phóng canh ở ngoài chạy vô bồng
súng định bắn. Tao sợ quá la lên. Hắn thấy con chó đang nằm gặm xương, hằm hè
nhìn, hắn nhăn răng cười rồi hỏi có muốn qua bên đó tui dẹp đường cho. Tao sợ
quá làm thinh. Hắn nói: Cô đừng sợ, chắc con chó tha ở đâu đến đó. Rồi hắn cầm
đá liệng con chó cong đuôi chạy mất, cái khúc thịt đó còn ở nơi bụi đó, dễ sợ
quá chừng.
- Hắn noái chi với chị
nữa khôn?
- Hắn nhìn chị. Chị vừa
sợ vừa dị. Dị òm rứa thê. Rồi hắn noái: Cô sợ tui lắm hả? Tao phải noái: Dạ sợ
chi mà sợ. Không biết mần răng hắn cũng mần thinh luôn. Rồi lủi đi ra cửa lại.
Tao chạy một mạch vô nhà. Khi hồi má bắt tao xắt thịt heo để kho, tao buồn mửa
mấy lần.
Oanh vừa nói vừa đưa
tay che miệng muốn oẹ. Mùi thịt kho vẫn bay vào quyện lấy mũi tôi, hết sức hấp
dẫn. Câu chuyện của Oanh chả làm tôi gớm sợ mùi thịt kho chút nào. Ðã lâu rồi,
không ngày nào tôi được ăn no, có ngày nhịn đói nữa.
Oanh cầm tay tôi nói:
- Anh nghe cho coi, họ
đào hầm đó.
Tôi nghe tiếng cuốc
đất, tiếng chân người đi lại. Tiếng mệ Khái nói đóng hết cửa ngõ. Tôi nghĩ
thầm, đóng kín cửa để che người nhưng đâu có che mùi thịt kho. Dám mấy anh giải
phóng vào thăm vì mùi thịt kho lắm. Tôi cũng không nghe tiếng ông Minh nữa. Em
tôi cho biết ông đã tải cái bị gạo leo xe đạp đi từ hồi sáng rồi. Chúng nói ông
đi phát gạo. Một lúc có tiếng người ở ngoài vọng vào:
- Các mẹ giải phóng làm
ơn tắt giùm bếp, sợ khói máy bay nó biết nó bắn.
Má tôi cũng là mẹ giải
phóng rồi đó. Bếp tắt cái rụp nhưng mùi thịt kho đâu có tắt nổi. Tôi tưởng
tượng ra nhiều cái miệng đang nuốt nước bọt xuống cổ. Tôi lại ló đầu ra:
- Má, chín thịt rồi chớ
má?
- Khỉ, vô đi. Ðể cho nó
thấm chút đã nào. Con Trúc mô rồi, ra lấy nồi cơm nguội khi hôm ra đây hâm lại
mà ăn.
Trúc vừa dợm dậy thì có
tiếng hô to ở bên ngoài:
- Xuống hầm hết, máy
bay tới.
Khi tiếng hô vừa mới
gióng lên tôi vẫn thấy bầu trời êm tịnh, vậy mà liền đó đã có tiếng máy bay ào
tới, phút chốc đã ở trên đầu rồi lượn vòng. Chỉ mấy phút sau rốc két bắn xuống
như mưa. Mọi người tràn xuống hầm hết. Một con chó mực mắt xanh lè cứ hầm hè muốn
chui xuống hầm. Mệ Khái phải cầm con dao liệng kêu cái kẻng, con chó mới chịu
chạy ra lối khác.
Tiếng rốc két bắn như
mưa, đạn như đang trút xuống đầu chúng tôi vậy. Chúng tôi ôm chặt nhau, người
này sát vào người kia như tìm thêm ở nhau chút nương tựa. Có tiếng sụp đổ phía
trước, phía sau, có tiếng kêu khóc ở nhà bên cạnh, tiếng hô của các anh giải
phóng, cả tiếng thét lên như bị cắt họng nữa. Lúc nẫy, con heo bị chọc tiết
cũng kêu lên bi thảm như thế, sao tôi chả thấy gì cả.
Ầm một tiếng. Có nhiều miếng
ngói lở, rồi tiếng bụi cát rơi rào rào. Tiếng hô, tiếng gọi nhau của mấy anh
giải phóng ở ngoài vườn. Tôi nghĩ chắc họ có nhiều người bị thương lắm. Một lát
sau, tiếng súng dưới đất bắn trả kịch liệt. Tiếng đạn từ trên trời trút xuống
cấp bách hơn. Tôi chìm đi, tai ù, ngực như nghẹt thở và cứ nằm bẹp dí ở góc
hầm, tay chân không còn cất lên được nữa.
Ðộ hai phút sau thì
tiếng súng trên trời thưa dần mà máy bay cũng đi mất, chỉ còn tiếng súng dưới
đất bắn lên thì vẫn đì đẹt nổ thêm vài phút nữa, cho tới khi có lệnh truyền:
- Ngưng."
Tiếng ngưng đi từ góc
vườn này qua góc vườn khác, vang vang trên mặt đất và tiếng súng cũng tắt dần,
dồn về vài tiếng lẻ trước khi ngưng hẳn. Má tôi dặn không được đứa nào trồi lên
miệng hầm hết. Có tiếng đấm cửa:
- Có ai trong nhà ra
công tác giùm.
Tôi đoán chắc lại bắt
đi khiêng xác chết, xác bị thương. Má tôi ra dấu cho mọi người im lặng. Nhưng
không được, cánh cửa bị báng súng dọng mở toang, nhiều tiếng chân đi vô nhà:
- Tất cả lên khỏi hầm
hết.
Má tôi lên trước, rồi
tới mấy bà già, mấy chị đàn bà ôm con. Trúc ở lại với tôi, còn Oanh cực chẳng
đã phải chuồi lên. Một bà già đưa cho nó đứa nhỏ mới đầy năm, mẹ nó đã chết từ
hôm tiếng súng đầu tiên nổ. Oanh bọc kín đứa nhỏ trong tấm khăn bông, run rẩy
lên khỏi miệng hầm. Tôi nghe tiếng đàn ông hỏi:
- Ai không có con dại?
Hình như vài chị đàn bà
phải đi. Có tiếng anh chàng giải phóng trẻ tuổi vẫn gác ngoài ngõ nói:
- Cô này mới đẻ dậy,
đang yếu.
Vậy là thoát được rồi.
Hú hồn cho con Oanh. Một lát sau tôi thấy nó bế đứa nhỏ xuống, tay chân nó vẫn
như còn run rẩy. Tôi đỡ đứa bé cho nó và mừng thầm là đứa nhỏ đã ngoan ngoãn
không khóc. Tôi nào ngờ nó thiếu sữa, đói lả, không còn sức để khóc nữa. Bởi lẽ
ấy, đêm đêm, nhiều khi tôi nghe tiếng trẻ khóc nhỏ, yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Tôi hỏi Oanh:
- Chúng nó bắt những
ai?
Giọng tôi hỏi thật nhỏ,
nhưng Oanh đưa tay ra dấu ngăn tôi lại. Tiếng chân đi ra khỏi nhà. Vừa lúc đó,
tôi nghe như có tiếng xe đạp đỗ ở ngoài sân, rồi giọng ông Minh vào gần dần:
- Răng? Ở nhà có ai bị
chi không? Tao lo quá."
Tiếng người đàn bà vợ
ông giáo sư Hảo khóc thút thít. Tiếng má tôi tường thuật lại chuyện nhà. Giọng
ông Minh vẫn rổn rảng:
- Coi, xuống hầm hết
đi, máy bay tới chừ đó. Các nơi nát hết rồi. Chắc quân bên này đang dàn trận
vào thành phố.
Tôi lắng tai nghe.
Giọng ông Minh hơi nhỏ xuống:
- Tởm lắm. Tao đi từ
dưới đường lên đây mà gặp đầy xác chết. Tụi họ không rứa bây. Chết trong hố,
chết bên cạnh tường, chết nằm sấp mặt xuống đường. Tao đi từ ngoài ngõ vô đây
mà thấy đầy máu. Tao cứ kêu trời: Ôi thôi, xong rồi, ở nhà còn chi nữa. Khi vô
nhà, thấy tụi nó đi ra theo lối sau vườn. Răng, không có ai bị thương chớ?
Tôi ló đầu lên, hỏi:
- Ôn, tình hình bên
ngoài ra răng?
- Tao gặp bọn chỉ huy
của chúng nó rồi.
Ông cười, móc ra cái
giấy:
- Nó rủ tao ghê lắm,
nhưng tao bảo tao chống lung tung hết. Tao không sợ bên nào. Mục đích của tao
lúc này là đi cứu thương, đi phát gạo, cứu được ai thì cứu. Cái thằng chỉ huy
vùng ni, nó có vẻ khôn lanh lắm. Nó cấp cho tao cái giấy đi đường, đi trong
vùng họ kiểm soát lúc mô cũng được. Ðây nì...
Ông đưa cái giấy về
phía tôi. Nhưng má tôi đã nạt:
- Thằng ni thiệt, xuống
dưới nớ ngồi không mi? Thôi ôn ơi, hay ho chi giấy tờ quỉ nớ mà khoe. Có nó
thêm mệt.
Ông Minh cười đôn hậu:
- Tau đã noái tau là
người quốc tế mà. Cộng sản cũng không làm chi được tau, tụi bây thấy khôn?
Tôi tò mò muốn đọc tờ
giấy đó lắm nhưng má tôi đã nhìn tôi gằm gằm. Sợ bà buồn tôi vội chui xuống
hầm. Oanh lại thò đầu lên:
- Ôn mần rằng mà tải
thương đó ôn?
- Tau đặt họ lên xe đạp
đẩy đi. Nhà thương bỏ hoang rồi, tau đưa đại họ vô mấy trạm cứu thương bắt băng
bó. À này Oanh, mi tìm cho tau mấy thằng sinh viên y khoa. Quanh mấy nhà này,
tau biết tụi nó trốn thiếu chi. Mi đi liên lạc dùm hỉ?
- Ông nội con cũng
không dám. Ra ngoài cho bị đạn chết hả?
- Con ni nhát quá, thôi
để tau lo.
Tiếng má tôi bỗng la
lên thảng thốt:
- Thôi rồi...
- Chi rứa?
- Thôi rồi, chết rồi...
Giọng Oanh hốt hoảng:
- Chi rứa má?
- Trách thịt kho...
Tôi không dằn được,
tranh với Oanh thò đầu lên khỏi miệng hầm:
- Răng má?
- Ðổ bể hết rồi, còn
chi nữa...
Tôi nhìn lại phía bếp
dầu, ngay trên trần nhà, một mảng ngói bị vỡ, trách thịt bằng đất cũng vỡ,
những miếng thịt trộn lẫn với gạch cát nằm lăn lóc. Từ nãy giờ mãi căng thẳng
vì nhiều biến cố dồn dập, tôi cũng quên mất hẳn nồi thịt kho. Ðến bây giờ thì thôi
hết rồi. Thấy mấy mẹ con tôi tiếc ngẩn ngơ, ông Minh cười:
- Ôi, tiếc chi mấy chút
đó. Tau có hái về mấy trái su đây nì. Tau lên thấu trên rẫy chớ chơi mô.
- Ôn lên thấu trên đó.
Trời, trên đó ra răng ôn?
- Thì ai vẫn ở yên nhà
đó. Họ đóng hẳn trong nhà dân à nghe. Có mấy cái nhà dưới độn bỏ không, tau
thấy mấy dàn su ngon quá. Tau hái được nhiều lắm, phát hết rồi, còn mấy trái
đứa mô lấy thì lấy.
Oanh reo lên:
- Ðẹp quá. Trái su đẹp
quá.
Tôi chả thấy trái su
đẹp đẽ gì. Nồi thịt đã vỡ, nhưng mùi thịt kho vẫn còn phảng phất. Tôi nuốt nước
miếng và buồn bã chui xuống.
- Anh tiếc nồi thịt lắm
hả?
- Ờ.
- Em thì chỉ thích yên
cho rồi. Mấy bữa, họ nói chỉ ở chơi với dân một tuần lễ, răng họ ở lâu rứa?
- Ai biết đâu đó, con
nhỏ này thật tin người.
Oanh lại nói tiếp:
- Mấy ngày đầu, mấy cô
cán bộ tập xe đạp vui quá, mà họ chả biết chi hết anh hí, đồng đội của họ chết
rần rần mà họ cứ giỡn hớt vui chơi như không. Mấy hôm đầu, mấy cô nói với em sẽ
tổ chức văn nghệ liên hoan nữa, rồi họ tổ chức chi mô!
- Bắn nhau như mưa rứa
mà liên hoan chi.
- Mà họ xử tử người ghê
quá anh. Em thấy họ bắn hai học sinh hay sinh viên chi đó trong vườn bác Bốn
tề. Ðể em kể cho nghe. Chính cái tổ trong vườn mình bắn chứ ai. Em nghe cái
thằng nhỏ nhỏ ngoài cổng hay nhìn em đó, nó noái có xử thì để cấp chỉ huy hay
tòa án nhân dân xử, đừng có thủ tiêu. Mấy tên kia nói đồng chí chỉ có tinh thần
chủ bại. Rồi họ bắn. Trời ơi, em nhắm mắt.
Oanh nói gì thì nói,
tôi vẫn còn tiếc nồi thịt kho. Gần tuần lễ ăn kham khổ bữa đói bữa no, bao tử
tôi như đã teo lại. Tôi nằm mọp xuống chiếu miệng sùi bọt mép. Cơn đói lại kéo
tới hành hạ làm tôi khổ sở điêu đứng. Con gái nhịn đói thật tài, Oanh và Trúc
bữa ăn bữa không mà vẫn tỉnh như sáo sậu. Còn tôi sắp phải thiếp đi rồi đây.
Buổi chiều, khi tỉnh
dậy, thấy xung quanh mình vắng ngắt. Mọi người đã bỏ tôi để tản cư đi hết chỗ
khác rồi phải không? Tôi hốt hoảng đưa tay sờ soạng, phải lâu lắm tôi mới nhìn
thấy chút ánh sáng từ miệng hầm hắt vào, lần lần tôi nhìn rõ bàn tay tôi. Nhưng
tôi chưa dám lên tiếng gọi hay bò ra miệng hầm mà yên lặng nghe ngóng. Hình như
trên nhà có tiếng bát đũa khua rổn rảng, nhưng không có một tiếng người. Cả
tiếng động ngoài vườn ngoài sân cũng vắng nữa. Cố gắng mãi để tập trung thính
giác, tôi mới nhận ra tiếng va chạm của đũa bát, chắc cả nhà đang ăn cơm ở trên
hầm. Sao không ai đánh thức tôi dậy? Sao cả nhà nỡ để tôi cùng quẫn với cơn đói
lả. Không, tôi phải bò lên để cho cả nhà biết là tôi được quyền góp mặt trong
bữa cơm gia đình. Tôi mệt lả nhưng cố gượng để bò lên miệng hầm. Tiếng va chạm
bát đũa, tiếng nhai nuốt chứng tỏ những kẻ đang ăn uống hết sức thô lỗ. Chắc đã
yên rồi và cả nhà đang sung sướng với bữa cơm no nê. Tôi cố bám vào hai bên mép
thành đất, ló đầu ra ngoài.
Tôi có nằm mơ chăng?
Tôi còn sống hay đã chết đói? Không, tôi không phải là con ma đói, tôi còn sống
đàng hoàng mà. Mâm cơm nào bày ra với những khuôn mặt lạ hoắc vậy? Tôi mở lớn
mắt nhìn rồi ngã rơi đánh bịch xuống đáy hầm. Tiếng động của chính mình làm tôi
sợ hãi tột độ. Họ đã nghe, họ sẽ vào lôi cổ tôi ra và một phát súng sẽ nổ. Cơn
đói của tôi tiêu tan đâu hết. Mâm cơm đúng là chén bát của gia đình tôi, nhưng
tất cả gia đình tôi và những người trú ẩn trong nhà thờ đang ngồi ở góc nhà, ủ
rũ, lo sợ. Năm sáu anh giải phóng đang ngồi ăn cơm ngon lành, không ai nói với
ai một lời, họ ăn hối hả như người sắp chết đói vớ được bữa cơm. Tôi nằm lặng
đi một lúc không thấy động tĩnh gì thì lại hồn trở lại. Nhưng vừa lúc đó, tiếng
máy bay lại ào đến, rồi đại bác câu tới. Tiếng chân của mấy anh giải phóng chạy
ra khỏi nhà: Cám ơn mẹ giải phóng. Tiếng một người đàn ông vọng vào rồi chìm
trong tiếng đạn rốc kết bắt đầu bắn xuống. Mọi người tràn vào hầm. Trúc lấn gần
lại phía tôi:
- Anh mô rồi?"
Tôi trả lời yếu ớt.
Oanh nhét cho tôi nắm cơm vắt nói:
- Khi hồi xới cơm cho
họ, em lén vắt một vắt dấu trong áo cho anh nì.
Tôi không còn đủ sức để
đưa tay ra cầm nữa. Trúc rứt từng miếng cơm đút vào miệng, tôi nhai nuốt vội
vàng cùng đống nước bọt còn đầy ứ trong miệng. Dù sao một vắt cơm nhỏ lúc này
đối với tôi cũng quý hơn mọi món ăn cao lương mỹ vị ở trên đời. Má tôi lầm bầm:
- Ðang dọn cơm định
xuống đánh thức con dậy ăn thì họ vô. May mà con chưa lên. Rứa là phải mời, họ
ăn liền.
Oanh kêu nhỏ:
- Ăn rồi cám ơn rối
rít, mẹ giải phóng tốt, chị giải phóng tốt, tốt hoài kiểu này chắc chết quá.
Nhưng Trúc bênh:
- Thì ở mô cũng có
người tốt người xấu. Cái anh giải phóng trẻ tuổi chả đem cho mình chục lon gạo
là chi. Anh lấy mô rứa hè?
Không ai trả lời thắc
mắc cho Trúc. Rốc kết như ném ngay trên đầu. Má tôi đoán chừng:
- Bắn ở đây chắc đạn
trút xuống ở Bến Ngự.
- Chắc dưới chợ.
- Dưới đường rầy.
- Xì, hơi mô mà cãi,
tới phiên Từ Ðàm bây chừ đó."
- Dưới cầu họ vẫn còn
đóng. Khi trưa tui thấy mấy nhà đi tản cư bị họ đuổi lên vừa chạy vừa khóc. Xóm
mình có nhiều người bị thương lắm nghe.
- Ôn Minh đi mô hỉ?
- Ôn lại đi phát gạo,
đi tải thương rồi.
- Cái ôn chi thiệt
khùng, thời buổi ni, ai có thân nấy lo.
Tôi nằm im nghe máu
thấm trong từng mạch nhỏ. Mắt tôi đã hết hoa, tay chân tôi đã hết run rẩy. Tôi
bớt sợ rốc kết hơn, nhưng đồng thời tôi cũng hiểu rằng mọi thứ chết súng đạn,
hay chết đói khát đều kinh khủng như nhau. Mà gạo trong nhà, mấy anh giải phóng
đã mượn khuân đi hết. Tình trạng này kéo dài thêm vài tuần nữa chắc là chúng
tôi chết đói hết. Má tôi than thầm với một bà bạn:
- Thời buổi như ri mà
ôn Minh còn vác về mấy cậu sinh viên. Có đàn ông trong nhà phiền ghê lắm."
Chắc má tôi lại lo sợ
cho tôi. Mọi khi, tôi giận má tôi ghê lắm nếu nghe má tôi phàn nàn như thế,
nhưng lúc này, tôi thấy bà nói hợp lý. Oanh thì thầm:
- Ôn đem mấy anh nớ về
để đi băng bó cứu thương.
Tôi càu nhàu:
- Họ bắt giết hết cho
coi.
Oanh tin tưởng:
- Ôn có giấy của mặt
trận để đi đường mà. Còn ôn thì khỏi sợ đi.
Ðúng lúc đó, có tiếng
đập cửa. Không biết ai đập cửa mà tim mọi người như ngừng đập. Tiếng rốc kết
bên ngoài vẫn ròn rã như mưa. Tiếng đạn từ dưới đất bắn lên vẫn rào rào. Phía
này chóc chóc, phía kia tạch tạch. Ðủ các cỡ súng chĩa lên trời. Tiếng đập cửa
càng gấp rút hơn, rồi có tiếng la nữa, nhưng chúng tôi không thể nào nhận ra
tiếng của ai. Oanh nhấp nhỏm:
- Hay ôn Minh về.
- Suỵt đừng noái. Kệ ai
thì ai. Im hết đi, trời ơi.
Tiếng đập cửa vẫn liên
tục, rồi có tiếng dộng cửa thình thịch. Trúc cương quyết:
- Ôn Minh về rồi đó,
chắc chắn mà.
Không nói thêm một
tiếng, nó tuôn chạy ra khỏi hầm. Má tôi níu theo mà không kịp. Bà chỉ biết kêu
trời kêu đất. Tiếng mở cửa rồi tiếng chân hai ba người kéo vào, rồi tiếng Trúc
kêu rú lên. Tôi hốt hoảng chụp vai má tôi:
- Chết rồi.
Má tôi vùng chạy ra
khỏi hầm quên hết mọi nguy hiểm. Nhưng cùng lúc đó, tôi nghe tiếng ôn Minh:
- Mau đem thuốc, đem
băng ra đây.
Tiếng Trúc:
- Mần chi còn băng. Kêu
mấy anh y khoa hỉ?
- Mau lên.
Nhiều người nữa đi ra
khỏi hầm. Tôi cũng tò mò ngóc đầu lên miệng hầm để nhìn. Trong ánh sáng lờ mờ
hắt từ ngoài bầu trời thảm đạm vào, tôi nhìn thấy hai người đàn ông máu me bê
bết. Một người mắt còn mở lờ đờ, một người mắt khép như đã chết rồi, anh ta để
lộ một mảnh đầu trắng hếu như lòi não.
Tôi hỏi Trúc:
- Ai đó?
Trúc lắc đầu. Mặt nó
tái xanh. Nhưng rồi nó cũng phụ với mọi người băng bó cho hai kẻ bị thương. Máu
chảy đọng vũng giữa nhà. Trúc vừa che mặt vừa xé cái áo cánh trắng để làm băng.
Ngoài đường, ngoài vườn lại có nhiều tiếng hét lớn. Chắc lại có kẻ bị thương
rồi.
Ôn Minh ngoắc tôi lên:
- Lên đây, mắc đánh
nhau, họ không vô bắt mô mi sợ.
Tôi lên đứng cạnh hai
người đàn ông bị thương. Tiếng rốc kết đã thưa dần, nhưng máy bay vẫn còn lượn
thêm nhiều vòng ở trên trời. Tiếng đạn dưới đất bắn lên cũng thưa thớt hơn. Rồi
một toán hàng xóm xông vô nhà, họ kêu khóc như ri:
- Nhà tui cháy rồi bà
con ơi.
- Thằng con tui chết
không mang đi được.
- Ôn Minh ơi, sang đem
thằng con nhỏ của tôi qua với. Nó bị kẹt giữa đống gạch rồi.
Ðám đông kêu khóc như
ri. Má tôi lại hỏi thăm tin tức bên ngoài. Ôn Minh giao hai người bị thương cho
chúng tôi rồi băng ra ngoài cửa. Tôi chỉ kịp kêu một tiếng:
- Ôn...
Một loạt súng nổ ròn
ngay đầu cổng. Thôi rồi, chắc ôn Minh đã bị thương. Oanh đẩy cửa: Ôn ơi, ôn ơi.
Nó chạy ra nhưng má tôi đã ngăn kịp. Tiếng ôn Minh nạt nộ ai ở đầu ngõ. Oanh
vừa quay vào thì có tiếng đẩy cửa. Người lính giải phóng trẻ tuổi gác trước cổng
nhà đi vào. Hắn ôm một cánh tay. Má tôi vội đẩy tôi xuống hầm trước khi hắn
nhìn ra kịp.
- Răng rứa, ôn.
- Cháu bị thương. Mẹ
giải phóng cho cháu xin chút băng băng lại.
Oanh nhanh nhẩu:
- Hết băng. Mấy hôm ni
áo xé băng còn không đủ.
- Coi giùm còn chút
thuốc nào không.
Oanh cay chua:
- Vậy các đồng chí cứu
thương mô rồi. Các cô nữ cán bộ cứu thương mô rồi. Mấy ngày ni tụi tui chờ họ
tới để xin thuốc mà chẳng thấy họ mô hết.
Tôi không nhìn mặt anh
giải phóng, nhưng biết hắn đang xúc động hoặc đau đớn lắm vì giọng hắn run run:
- Tôi bị nhẹ, có kẻ bị
nặng hơn tôi.
Vừa lúc đó tôi nghe
giọng ôn Minh. Ôn bế vào một đứa bé thì phải, tôi nghe giọng trẻ con khóc.
- Con Oanh, con Trúc,
lấy áo ra mần băng mau lên.
Tiếng chân Oanh chạy
đi. Tiếng ôn Minh nói:
- Ủa, đồng chí cũng bị
thương hả? Vô đây chi vậy?
- Xin ông một chút
thuốc, xin miếng vải băng lại.
- Nặng hay nhẹ?
- Nhẹ thôi mà.
- Khỏi, lấy vôi mà bôi
vô cũng sát trùng rồi. Mần chi có thuốc, còn chút thuốc để cứu người khẩn cấp.
Bình vôi nơi góc nhà a tề.
Vẫn giọng ôn Minh:
- Nơi góc nhà có đồng
chí của anh đó. Tôi đã băng bó xong, anh coi sáng yên thì đem họ về bộ chỉ huy
để chăm sóc. Coi khó sống đó."
Thì ra hai người ôn
Minh vừa vác về, có một người là Việt cộng. Ôn Minh không phân biệt gì hết, ông
chỉ cứu người bị thương. Tôi nghe giọng anh lính trẻ cố thản nhiên nhưng che
giấu nhiều cảm động:
- Cám ơn cụ. Bác và
Đảng sẽ nhớ ơn cụ.
- Tao hả? Tao không cần
Đảng, không cần Bác. Tao chỉ biết hắn là người, hắn đau thì tao cứu. Mả cha nó
bắn nhau, giết nhau, chỉ có dân khổ.
Anh lính giải phóng e
dè:
- Trong khu nầy có
nhiều loại cán bộ, cụ không nên ra ngoài nhiều, lỡ họ hiểu lầm thì phiền
lắm."
- Tao hả? Tao người
quốc tế mà. Ông Hồ cũng phải nể tao, ông tổng thống Mỹ cũng nể tao, vì tao có
chính nghĩa.
Ôn vẫn tiếp tục cười
gằn. Tôi không nghe tên lính giải phóng nói thêm gì hết.
Trúc bò xuống cạnh tôi:
- Hết bắn nhau rồi anh.
- Ừ.
- Chết bất loạn. Ðầu
ngõ mình cũng có tề. Anh sợ khôn?
- Tao thấy chi mà sợ.
- Chắc mình phải tản
cư. Ở đây mần răng cũng chết.
Tôi không ừ hử. Tôi
lắng nghe tiếng động trên miệng hầm. Tiếng mấy người bị thương rên hừ hừ. Tiếng
người đàn ông lạ yếu ớt:
- Ðồng chí ở tổ nào?
- Tổ bốn chín.
- Ðem tôi về bộ chỉ huy
được không. Tôi muốn gặp người quen để nhắn ra Bắc.
- Ðồng chí nhắn đi, tôi
gửi giúp cho.
Giọng người đàn ông yếu
hơn:
- Không, tôi chưa chết.
Tôi chưa thể chết được. Ðem tôi về... Tôi muốn...
Tiếng nói cắt đứt nửa
chừng. Ngoài cửa, có nhiều tiếng chân rồi tiếng người lao xao. Tải thương.
Giọng ôn Minh: Có cứu mấy người đang bị thương không, tui gửi với.
- Không, chỉ tải thương
quân giải phóng.
Tiếng đại bác lại câu
lên. Nhưng công việc tải thương vẫn tiếp tục. Thanh niên thiếu nữ bị bắt đi làm
công tác. May mắn làm sao, Oanh và Trúc vẫn trốn được. Ôn Minh nhất định không
đi, hình như ôn có đưa cái giấy di chuyển trong vùng kiểm soát của quân giải
phóng ra dọa. Một lát họ rút đi hết, ôn Minh ra lệnh cho mọi người mới đến tị
nạn tìm chỗ dựng hầm. Hết chỗ đào xuống đất, họ dựng hầm nổi. Những cánh cửa
được tháo xuống.
Chúng tôi cũng nhất
định sửa sang lại căn hầm. Mặc tiếng máy bay, mặc đại bác, trẻ con người lớn ra
sân đào đất đem vào đổ cho đầy trên hầm, càng dày càng tốt. Có mấy người bị
thương chết, những xác này được đem ra sân chôn, nhưng cứ vừa ra đào là máy bay
đến, thấy bóng người dưới đất là rốc kết bắn xuống. Mọi người chạy tán loạn. Mấy
anh giải phóng trong các hố cá nhân nguyền rủa om sòm. Họ nổi sùng bắn luôn mấy
tràng đạn băng qua đầu đám người đang chạy tán loạn. Không ai nghĩ tới việc
chôn xác chết nữa, và cũng không ai còn đủ sức sợ sống bên cạnh những xác người
đang bốc mùi, dù có thể chết vì nhiễm độc.
Anh lính giải phóng trẻ
đã được băng bó cánh tay. Hắn vẫn gác trước cổng. Ít khi vào nhà, vẻ mặt nghiêm
trang. Tôi cảm tưởng cũng nhờ hắn mà Oanh với Trúc khỏi đi tải thương, khiêng
đạn.
Quả như lời Oanh đoán,
mấy ngày sau không ngày nào là không có máy bay, rốc kết bắn xuống như mưa. Ðại
bác mỗi ngày mỗi nhiều. Mấy hôm đầu, buổi sáng, mọi người còn lên được miệng
hầm để lấy đồ hoặc chạy ra xách nước. Về sau không ai dám ra ngoài sân, bò lên
miệng hầm đã là một điều quá can đảm. Cứ tình trạng này, trong vài hôm nữa,
chúng tôi sẽ hết nước và thức ăn khô cũng sẽ hết. Tội nghiệp má tôi, bình
thường bà là người gặp chuyện gì cũng quýnh quáng, sợ vỡ mật, vậy mà đến lúc
tuyệt vọng bà lại can đảm hơn ai hết. Mặc bom, mặc đạn, má tôi cứ chuồi lên
miệng hầm tìm gạo, nấu cơm. Nhiều mảnh đại bác văng vào tường, nhiều mảnh bom
chơm rơi xuống mái ngói, chui tọt vào nhà. Má tôi vừa run vừa lết vô hầm. Nhưng
rồi sau đó lại bò ra. Má tôi chỉ còn biết sống phút nào hay phút đó để tận lực
lo cho con cái.
Ôn Minh đi suốt ngày,
thỉnh thoảng ghé về với một ít thức ăn khô chia đều cho các hầm. Ngoài việc
tiếp cứu cho mọi người, ôn cũng không quên những người trú ngụ trong ngôi nhà
thờ cụ Phan.
Nhiều đêm, chúng tôi
bàn đến chuyện tản cư. Má tôi sang hầm bên cạnh, có gia đình ông hiệu trưởng.
Ông này ngày đầu đã dám liều lĩnh chở hai đứa con nhỏ và cô em gái từ An Cựu
trở về Từ Ðàm. Vợ ông bị kẹt ở đây. Ông suốt ngày cũng chui trong hầm không dám
ra ngoài, sợ bị bắt. Mấy ngày đầu, các cô cán bộ hay vô lân la thăm hỏi, nói
chuyện với bà vợ. Gia đình này còn một nửa kẹt ở An Cựu và em gái dám đi với ôn
Minh, tìm đường dò về phía đó, nhưng không đi lọt. Má tôi bàn với gia đình đó,
liệu có cách nào tản cư không. Nhưng cũng như chúng tôi, họ cũng đang ở thế tuyệt
vọng. Người vợ ôm đứa con nhỏ khóc rấm rứt. Người chồng hết lo cho số phận
mình, lại lo cho bà mẹ và một số người thân kẹt lại ở An Cựu. Tin tức ôn Minh
đem về mỗi ngày một bi quan hơn.
Nhiều đêm, tôi đã nằm
mơ thấy mình có mặt trong đoàn người tản cư. Ðể tìm một sự sống, chúng tôi cầm
chặt áo nhau, đi từng đoàn dài. Chúng tôi qua cầu. Xác chết còn sình thúi đầy
đường. Phía bên kia là quân đội Việt Nam Cộng Hòa, phía bên này là giải phóng.
Không ai ngăn cản chúng tôi hết. Chúng tôi đi giữa súng đạn, giữa tiếng la
thét, rồi cây cầu sập, cả đoàn người theo nhau rớt hết xuống dưới giòng sông.
Nhưng cũng không thoát được, dưới lòng sông có bao nhiêu chiếc miệng đỏ hoét
của thủy quái há ra, chực nuốt cả đoàn người vào bụng. Tôi hốt hoảng hét lên
rồi thức giấc. Mặc dù trời bên ngoài lạnh buốt, cả người tôi mồ hôi vã ra như
tắm. Mồ hôi vì sợ hãi, vì mệt và cũng có lẽ vì đói nữa. Nhiều lúc, tôi như đứa
trẻ nhỏ đưa ngón tay vào miệng và nút. Tôi nút hoài trong bóng đêm, thấy ngón
tay của mình nhạt dần mùi vị. Mùi vị đó tôi biết, mồ hôi và đất bẩn trộn lẫn.
Một ngày rồi một ngày
nữa trôi qua. Tai chúng tôi ù đi vì súng, mắt mờ đi vì đói và đầu óc tê liệt vì
những tiếng nổ dội ình ình, chung quanh. Nhưng lạ lùng, chúng tôi vẫn chưa ai
chết cả. Gạo đã cạn, ôn Minh đem đâu về được mấy bịch cơm khô chia đều cho mỗi
gia đình một ít. Chúng tôi nhai cơm khô mà cũng phải hết sức dè xẻn. Khát nước
quá, một vài người ra sân lấy nước ở bể cạn. Một vài người chạy không kịp bị
mảnh đạn ghim vào người, nhưng may thay, không một ai chết hết.
Chúng tôi không còn ai
nhắc tới chuyện tản cư nữa. Ra khỏi miệng hầm là có thể chết rồi, huống chi ra
tới sân, tới đường.
Nhưng rồi có một buổi
sáng, không biết buổi sáng ngày thứ mười mấy nữa, có tiếng gọi tên tôi ngoài
cửa. Mới đầu má tôi ghì đầu tôi xuống, bịt miệng không cho tôi thưa. Nhưng về
sau, Oanh nhận ra được tiếng của Bảo, một người em con chú, mò qua nhà tôi
được. Oanh lên mở cửa rồi lôi Bảo vô hầm, Bảo nói:
- Răng không chạy đi,
họ đi hết rồi mà."
- Răng mi gan rứa. Ðại
bác câu như mưa rứa mà qua đây được.
- Thì mình cứ đi liều.
Nì, trốn không?
- Mần răng trốn?
- Ở đây rồi nó cũng bắt
đi. Ði với tôi.
- Ði mô?
- Mình đi trong vườn,
tụi hắn không biết. Mình đi ngã chùa rồi vòng qua phía lầu Ðua ra. Mình về
dưới. Chắc được mà.
Má tôi run lẩy bẩy:
- Không được. Ðừng có
mạo hiểm.
Nhưng tôi bỗng lóe lên
một ý định. Có ở đây thì cũng sẽ chết, liều đi như thế, may ra còn đường sống.
Tôi dặn nhỏ Bảo:
- Ðược, đợi tao với.
Tôi an ủi má tôi gần nửa tiếng bà mới chịu để cho đi. Nhưng khi
tôi lên miệng hầm với Bảo thì nghe tiếng má tôi khóc thảm thiết như đưa đám ma.
Tôi rợn cả người. Bên ngoài là ánh sáng, nhưng tôi có cảm tưởng như bóng tử
thần cũng lảng vảng ở đó, đang nô giỡn, thông đồng với những tiếng nổ, những
tràng đạn bắn lẻ tẻ khắp vùng. Tiếng khóc của má tôi làm đầu gối tôi muốn xụm
xuống. Tôi muốn lao lại vào hầm, nằm gục bên má tôi để có chết cùng chết có
sống cùng sống. Nhưng Bảo đã kéo tay tôi. Cánh cửa hé mở và chúng tôi lách ra
ngoài. Ánh sáng làm tôi chói mắt. Nhưng tôi đứng sững lại, nơi chiếc bể cạn,
cây mai đã gẫy hết nhánh, chắc một quả đại bác đã rơi gần đâu đó, nhưng những
cánh hoa vàng vẫn tiếp tục, bên cạnh những cành gẫy, những gạch ngói, những
bông mai vàng như những đốm hy vọng gây cho lòng tôi bao tình cảm thiết tha,
ham sống.
- Coi chừng!
Ầm. Một tiếng nổ thật gần. Bảo kéo tôi nằm xuống. Rồi tôi bị Bảo
kéo bật dậy, tôi đang chạy theo Bảo hay bị Bảo lôi đi cũng vậy. Khi ngoảnh lại,
ngã ba đường Chùa và nhà thờ cụ Phan đã bị che khuất. Nước mắt tôi trào ra. Vài
giọt mưa lất phất lạnh buốt bám vào mặt. Bảo vừa lôi kéo tôi vừa thở:
- Mau lên.
- Ngã mô?
- Lầu Ðua ra.
Tôi không còn thì giờ mà ngắm cỏ cây, nhà cửa đường sá nữa, đại
bác câu tới càng dày. Tiếng nổ ình đàng trước, đàng sau, bên hông. Cứ chạy một
quãng, cả hai lại nằm xuống. Nằm xuống rồi đứng dậy tiếp tục chạy. Tôi không
biết mặt mũi tôi ra sao, nhưng mặt mũi Bảo thì tôi không còn nhìn ra nữa. Quần
áo chúng tôi bị đất cát, bụi gai xước rách từng đường dài. Tôi vừa chạy vừa kêu
lên:
- Ði là chết. Chắc chết.
Lầu Ðua ra đã hiện ra. Chúng tôi chạy bừa tới, tôi vấp phải
nhiều xác chết, nhiều lúc suýt bổ nhào. Chạy còn cách lầu Ðua ra vài chục
thước, chúng tôi lại bị bao vây vào giữa tiếng súng lớn nhỏ. Hai bên nổ súng
giao chiến. Cố gắng mãi chúng tôi mới vào được lầu Ðua ra. Mắt cá chân chúng
tôi ngập máu. Trong nhà toàn xác người. Xác mới có cũ có, xác quốc gia có, việt
cộng có. Ngay ở trước nhà, tôi nhìn thấy xác hai người Mỹ trương to bằng con
bò. Có điều lạ lùng là hai xác người Mỹ mặc đồ đen như đồ cán bộ xây dựng nông
thôn. Nhưng tôi chưa kịp tìm hiểu thêm thì Bảo đã lôi tuột tôi vào trong. Vừa
lúc đó có tiếng súng bắn tới. Bảo nhào vào một góc, người Bảo nhuộm đầy máu
tươi máu khô. Tôi cũng lăn một vòng và nằm đằng sau mấy xác chết đã sình hôi.
Tôi lấy tay che kín mắt, đạn bắn vèo vèo đi qua đầu. Hai bên giao tranh thật ác
liệt một hồi rồi lại im. Nhiều tiếng chân đi vào lầu Ðua ra. Tôi nghe có giọng
nói:
- Thấy có hai tên chạy vô đây mà.
- Ðồng chí có thấy rõ ràng không đấy?
- Chắc chắn. Hai tên còn nhỏ. Chắc là liên lạc viên của Mỹ Ngụy.
Chúng vừa vô thì súng nổ.
Tim tôi như ngưng đập. Tôi nằm sấp mặt xuống vũng máu khô đầy
ruồi nhặng. Mặc, tôi cần đám xác chết này che chở. Có tiếng chân bước qua mấy
xác người, rồi tiếng cười gằn:
- Hừ, mấy tuổi ranh đã phản quốc.
Một tiếng súng nổ. Tôi nghe tiếng Bảo la lên. Vai tôi bỗng nhiên
cũng đau nhói. Tôi còn kịp nghe một tràng đạn quét ngang mình trước khi ngất đi
nữa.
- Bây giờ ông đi đâu?
- Tui cũng không biết nữa. Tui chạy đại.
Người con trai vừa kể câu chuyện trên nhìn ra phía đường sắt.
Tôi hỏi tiếp:
- Anh được tin tức chi trên Từ Ðàm không?
- Tui bị thương ở lầu Ðua ra, tưởng họ bắt được. May mà tui ngất
đi họ tưởng tui chết. Khi tui tỉnh dậy thì Bảo, bạn tui đã bị họ bắt đi rồi.
Những xác chết còn ngổn ngang nhưng nơi cửa có treo cờ giải phóng. Tui phải cố
gắng mãi mới bò ra khỏi những xác chết. Tui thấy bốn bề im lặng, bên quốc gia
cũng không có ai, mà cộng sản cũng không có ai. Tui lần mò xuống Phú Cam. Nhà
cửa bỏ trống, dân chúng chạy hết rồi, tui chỉ gặp toàn người chết. Tui theo lối
đường rầy mà về đây.
Tôi tưởng gặp người con trai này ở Từ Ðàm về, sẽ biết được tin
tức gia đình anh tôi ở trên đó, nhưng rồi cũng mù tịt.
Tôi khuyên:
- Giờ anh nên kiếm xóm nào còn người mà ở với họ. Chúng tôi sắp
tản cư nữa rồi.
- Chắc tui qua bên nhà thờ. Nghe nói bên nớ họ tỵ nạn đông lắm.
- Ý đừng qua, họ lục soát bắt hết rồi.
- Thôi tui cứ chạy đại. Nhưng tui phải ở trong thành phố, gia
đình tui còn mắc kẹt ở trên nớ. Hai đứa em gái tui nữa.
- Còn ôn Minh ra răng?" Má tôi hỏi.
- Dạ cháu không biết gì nữa.
Chúng tôi nhìn theo người con trai đi trở lui phía đường rầy. Cả
đoạn đường vắng tanh không có bóng cả một con vật. Anh đi tới đằng xa rồi mà
không quay lại. Tôi hốt hoảng khi nghe tiếng nổ gần mạn đó. Tôi kêu lên, nhưng
người con trai đã đi xuống một cái dốc ngắn và khuất sau những bụi cây rậm rạp.
Má tôi thở dài:
- Ở đây chắc chết. Mình phải chạy, trong xóm chạy hết rồi.
Chú tôi chen vào:
- Họ chạy về phía dưới Phú Lương, nghe nói dưới đó yên lắm.
- Phú Lương là phía nào?
Chưa ai kịp trả lời thì tiếng súng đã tới gần. Tiếng xe chạy rần
rần ở phía quốc lộ.
Thái reo lên:
- Quân mình tiến vô thành phố tiếp viện đó.
Bé rành rẽ:
- Cứ ngày tới, đêm rút về Phú Bài. Ðêm họ lại về chiếm, thành
thử như không.
Má tôi khoát tay:
- Thì vô hầm đã rồi tính chi thì tính.
Một lát sau thấy có người gồng gánh chạy vô nhà. Thu bò lên hầm
rồi kêu:
- Chú Ðịch, không đi được hả?
- Sang bên kiểu mẫu mà đường không đi được. Bắn nhau dữ quá.
- Chú, chú định đi mô?
- Về Phú Lương.
Sắp xếp cho gia đình ngồi vào một góc nhà, người đàn ông chủ gia
đình hàng xóm chui xuống hầm kể chuyện. Ông ta nói rằng ở bên thành nội họ hoàn
toàn chiếm đóng. Có vài người trốn về bên ni được, họ đi bằng đò, nhưng số đi
chạy nạn liều lĩnh đó chết hết hai phần ba, đi mười người may ra còn một hai
người sống sót. Ông cho biết đang đánh nhau ở Bưu điện. Má tôi hốt hoảng:
- Ðánh bưu điện rồi sắp đánh về bên ni, làm răng chừ hở trời!
Vậy là đợi cho tiếng súng thưa bớt, cả nhà chúng tôi chui lên
khỏi miệng hầm bồng bế nhau đi chạy loạn. Về nhà chú tôi mấy hôm, từ nhà chú
tới nhà chúng tôi cũng ở trong khu vực An Cựu, cách nhau có mấy trăm thước mà
chúng tôi không dám về qua nhà thăm. Mấy ngày liền ở trong hầm tối, Thái phân
chia mọi người lo công việc. Lấy được ít gạo ít nước mắm trong nhà chú tôi thì
Thái lãnh những thứ đó. Má tôi vẫn khư khư giữ xách quần áo mà hết một nửa là
quần áo của ba tôi, khi chết không liệm hết được. Tôi giữ một xách nhỏ và cái
cặp đồ. Vợ Bé gánh một gánh đầy nồi niêu, bát đĩa, gạo cơm. Mỗi người đều có
việc đầy tay đầy chân hết và trẻ con thì được dặn dò là cứ bấu theo áo người
lớn mà chạy.
Chúng tôi chạy xuống ngả mù u. Ban đầu ai nấy chạy hăng lắm vì
tiếng đạn nổi lên ở đằng sau và tiếng máy bay vào thành phố. Nhưng khi đã bỏ xa
được tiếng động kinh hoàng đó rồi, chân tôi cơ hồ bước không vững nữa. Má tôi
ngồi bệt xuống đường.
Một thanh niên từ phía dưới phóng xe Honda đi lên. Thái vẫy lại:
- Anh đi mô rứa?
- Nghe nói trên ni có nhiều đồng bào tản cư, tui đi lên coi có
ai cần chi giúp đỡ."
Thái vui vẻ:
- Chúng tôi đang cần giúp đỡ. Dưới đó yên không?
- Yên chớ. Dưới nớ họ chỉ tràn vô ban đêm. Ban ngày ai lo chuyện
nấy, có chi mô.
Thái mừng rỡ:
- Vậy bạn chở bác tui một đoạn. Chở rồi bỏ nơi chợ Thùy Dương
một, tụi tui xuống bây chừ.
Má tôi vội vàng trèo lên đằng sau xe.
- Bác ôm cho chặt."
Anh thanh niên phóng như bay, chỉ một thoáng má tôi khuất dạng
đằng xa. Tôi gắng gượng đứng dậy tiếp tục theo Thái. Dọc đường, tôi gặp không
biết bao nhiêu đoàn người đang đi tản cư.
Họ bồng bế nhau, gồng gánh, vừa đi vừa chạy vừa ngoái lại nhìn
về phía sau, thành phố đầy tiếng nổ lớn nhỏ.
Một người đàn bà vừa đi vừa khóc:
- Tui thoát được mình tui, tui chạy được tới đây rứa còn chồng
con tui sống chết ra răng hả trời? Ra răng đây ông trời?"
Bà nhìn lui thành, nhìn lên ông trời. Ông trời vẫn một màu chì,
sẵn sàng chảy thành nước mà không đủ sức chảy. Một chiếc xe bò khác đi lẹt đẹt
sau một đám người khoảng chừng mười mấy người. Chiếc xe bò do hai người đàn bà
đẩy, trên xe có hai người nằm, họ được đắp bằng chiếc chiếu cũ.
Tôi nhìn thấy bốn cái chân thõng xuống, lòi ra ngoài chiếu, bốn
chân đều dính bê bết máu. Chiếc xe không thể đẩy nhanh hơn vì sức lực hai người
đàn bà đã hầu kiệt. Một người đàn ông trên vai vác một đứa nhỏ, đứa nhỏ bị
thương máu ra gần hết, nét mặt xanh xao đang gục trên vai người đàn ông, ánh
mắt mở lờ đờ nhìn theo đoàn người đang chạy đằng sau, như lấy hình ảnh để canh
chừng sự sống. Những giọt máu rơi vãi trên mặt đường, những bàn chân khác tràn
tới làm nhòe đi hoặc xóa bỏ. Tôi nhớ lại đoàn người cầm cờ trắng đi trong thành
phố đạn lửa, đoàn người từ Phủ Cam đi xuống, cha có sư có, người lành lặn dìu
người bị thương, người sống còn gắng gượng cổi áo mình đắp cho người chết. Ðoàn
người đó lưu lạc về đâu rồi, liệu họ có tìm được con đường để về Phú Lương, Phú
Bài như chúng tôi không?
Bất chợt tôi cũng quay lưng lại nhìn thành phố.
Tôi nhìn thấy những ống khói cao mù. Tiếng súng xa dần nhưng hết
sức khốc liệt. Tiếng đại bác nổ ình ình, thỉnh thoảng có trái sai tọa độ rớt
thật gần đoàn người chạy loạn. Họ nằm cả xuống, còn tôi, tôi bị Thái xô ngã
xuống đường:
- Chạy đi chớ chị.
- Chạy thì chạy.
Chạy. Phải chạy. Tìm một con đường thoát.
6 ĐI VỀ TRONG LỬA ĐẠN
Chúng tôi chạy qua mấy cánh đồng bỏ không, ngập nước, qua vài
khoảng đất trống cây cỏ mọc hoang vu thì dẫn tới một xóm nhỏ. Vài mái nhà thưa
thớt ven đường. Thái mừng rỡ kêu lên:
- Có quân đội mình đóng đây rồi.
Thấp thoáng sau đoàn người chạy loạn, tôi nhận ra bóng một vài quân nhân đang
đeo súng đứng lấp ló trước một cổng rào. Thôi, thế là thoát nạn, chúng tôi đã đến
vùng bình yên. Má tôi trong một cái quán chạy ra:
- Má đây nì, má đây nì.”
Thái kéo tôi vào hàng hiên của cái quán. Quán bỏ không, ở giữa quán một cái hầm
cát to tướng, choán hết cả gian nhà. Bên cạnh chiếc quán là một cái nhà gạch bỏ
không, lính Mỹ và lính Việt đang gác ở đó. Người lính Mỹ và hai anh lính Cộng
Hòa đi soát giấy từng người. Tôi không nhớ là cái thẻ căn cước để ở đâu nữa,
nhưng rồi cũng tìm ra.
Vợ Bé đặt gánh xuống, ngồi ôm đứa con nhỏ thở dốc:
- Thôi, sống rồi.
Nhưng Thái và Bé vẫn có vẻ e dè lắm. Một toán người dừng lại ở quán, họ khiêng
theo một người đàn bà bị thương, đạn phá tung cả nửa mảnh ngực, chỉ còn thoi
thóp thở. Mấy anh lính chạy tới, rồi một người Mỹ khác chạy tới dỡ chiếc chăn đắp
kín người đàn bà lắc đầu. Tuy nhiên người Mỹ cũng vội vã đi trở ra, nói cho xe
chở. Mấy người lính Mỹ khác lắc đầu, đưa tay ra dấu tuyệt vọng. Chiếc xe bò chở
hai người bị thương cũng đã tới nơi. Một người đã chết, một người ngắc ngoải.
Người đàn bà vật mình vật mẩy khóc lóc. Bà ôm lấy xác chết, bà bò lê dưới đất:
- Ông ơi, con chết, cháu chết, tui còn mình ông, ông cũng bỏ tui ông đi.
Người đàn bà cùng đẩy xe bò với người kia cũng khóc:
- Ông ơi, ông khoan chết, ông chết răng cho đành ông ơi.
Bà ta mở chiếu, sờ tay vào đầu kẻ hấp hối, mở banh đôi mắt lờ đờ đã khép kín, cứng
lại:
- Đừng ông ơi, ông đừng bỏ tui.
Hai tiếng khóc, một của người tuyệt vọng, một của người còn bám lấy chút hy vọng
mong manh bật lên, người này cố gào lớn hơn người kia. Cuối cùng, một trong hai
người đàn bà chạy tới cầm tay một trong mấy người lính đứng coi cùng mấy người
Mỹ, lạy lục:
- Lạy anh, anh mần ơn chở chồng tôi xuống dưới Phú Bài.
- Không có xe. Xe mô mà chạy qua đồng dưới nó là họ bắn liền. Chịu.
- Cứu giùm chồng tôi ông ơi. ”
Bà ta lại nắm tay một người Mỹ. Người Mỹ lắc đầu. Thái cũng lăng xăng:
- Hay có thuốc chi đem rịt vết thương cho họ may ra...
Người lính người Việt, như đã quen với không khí này lâu lắm:
- Ôi, công cốc. Không kịp mô mà làm...
- Thì kệ...
- Mà mần chi có thuốc. Thuốc tiên lúc ni cũng chịu...
Người đàn bà xô người Mỹ ra rồi chạy lại chiếc xe. Bà dở chiếc chiếu, rồi trợn
mắt, nghiến răng và ngã vật xuống:
- Thôi rồi...
Bà đập đầu xuống đất, bà đập tay xuống đất, bà ngẩng mặt lên trời:
- Trời cao, đất dày nì, chồng tui... trời cao đất dày nì...
Bà lăn lộn, rồi bà lại chồm dậy:
- Thôi đi, thôi đi đi mụ Tứ. Mình lên thành phố lại.
Người đàn bà nọ đang khóc lóc muốn ngất đi, nghe tiếng gọi, lau giòng nước mắt:
- Đi lên phố hỉ?
- Đi lên trên nớ chết chung với nhà với cửa, với chồng với con luôn. Sống mần
chi nữa trời.
Mọi người đổ lại khuyên can. Nhưng không làm lay chuyển được lòng hai người đàn
bà đã tuyệt vọng đến cùng cực. Họ nhìn về phía súng nổ, lửa cháy, chỉ tay la
hét:
- Cháy hết. Cháy hết đi. Tui căm gan tím ruột rồi đây. Trời ơi là trời.
- Đi đi. Họ không thương mình mô. Ai mà thương mình lúc ni, hả trời...
Ông trời cũng đã động lòng, sụt sùi. Những hạt mưa bay lất phất, bầu trời lam
chì đã chảy nước.
Hai người đàn bà vừa đẩy xe trở lại thành phố vừa khóc lóc. Họ không nhìn lui
nhưng tiếng khóc của họ còn quyện mãi trong làn mưa, trong không khí căng tràn
buồn thảm. Chiếc xe bò xa dần, hai bóng người ỳ ạch đẩy xe nhỏ dần trên đường
dài, tiến mãi với vùng lửa đạn. Một người lính nói theo:
- Mấy mụ đó điên mất rồi.
Không ai phê bình gì nữa. Hai người đàn ông khiêng cái cáng có người bị thương
chợt hỏi một người lính:
- Trong làng có trạm cứu thương không?
- Chở vô đi, có dân vệ trong nớ.
Hai người đàn ông vội vã đứng dậy khiêng cáng đi. Một đứa nhỏ chạy lúp xúp
theo. Một người đàn ông nói:
- Mai, đi cháu.
Thằng nhỏ không trả lời, nó cắm cúi chạy. Một giọng đàn bà cất lên:
- Chắc con của người đàn bà đó.
- Thằng nhỏ chưa biết gì hết, tội ghê.
Thái họp cả gia đình lại bàn chuyện ăn ở. Vợ chồng Bé nói sẽ đi bộ xuống Phù
Lương nhưng Thái ngăn lại. Trời chiều rồi, đi cũng không kịp nữa. Đoàn người dừng
chân bên quán cũng đã tản mát vào trong xóm hết. Tôi hỏi Thái đây là đâu, Thái
nói vô trong một chút nữa là thôn Thủy Dương Hạ. Vợ chồng Bé điều đình với chủ
quán xin ở đậu một hôm. Người chủ quán nói:
- Ở đây thì nằm ngoài hè chớ hầm chật rồi.
Bé sực nhớ có người quen. Thái nói:
- Em cũng có người quen, thôi mình chia ra làm hai để bớt phiền họ phần nào.
Thái có ông cậu, ông anh của má nó. Vậy là má tôi, chú tôi, tôi với Thái tách
ra để đến nhà cậu Giáo. Vừa thấy mặt chúng tôi, cậu Giáo đã chạy ào ra:
- Trời đất ơi, răng chạy được về dưới ni rồi. Nam mô A Di Đà Phật. Phước đức
may mắn quá. Vô đây, vô đây đã chị...
Má tôi bật khóc:
- Tưởng chết hết rồi chớ mô nữa anh ơi. Chuyến ni là hết rồi...
- Ôi người còn là được. Chị vô đây, vô đây đã...
Tôi hỏi:
- Cậu, dưới ni yên không?
- Ôi, có chi mà không yên. Mấy bữa ni, họ về dưới ni biết cơ man mô mà noái cho
hết. Họ chạy ngang đây rồi họ về Phù Lương hết. Về dưới Phù Lương, Phú Bài nghe
yên lắm.
Má tôi lại đổi ý:
- Hay mình về Phù Lương.
Thái can:
- Không được, phải ở đây để dò tin tức của anh Lễ, mần răng cũng có người ở Từ
Đàm về. Họ về tới là mình chận hỏi thăm liền. Bác để con.
Chúng tôi vừa ngồi yên ở bộ phản thì bỗng có tiếng nổ ình long trời lở đất.
Không ai bảo ai, má tôi, chú tôi, tôi và Thái cũng nhào xuống đất. Nhưng kìa, mọi
người vẫn ngồi im. Cậu Giáo cười:
- Chi rứa. Trên đồi họ bắn đi đó mà.
Tôi chợt hiểu, ngọn núi phía trong ở bên kia đường là nơi đặt đại bác bắn vào
thành phố. Những quả đại bác bắn đi ở đây đã gây bao nhiêu chết chóc ở trong
thành phố kia. Nhưng tôi cũng hiểu là không còn làm thế nào hơn được. Tôi leo
lên phản gỗ ngồi mà vẫn chưa hết run. Một vài tiếng súng bắn lẻ tẻ trong xóm. Cậu
Giáo nói dân vệ đi tuần họ bắn. Tôi hỏi ở đây Việt cộng có về tới nơi không, mợ
Giáo nói:
- Đêm họ về hoài, mà kệ họ, mình ở trong nhà, đêm đừng mở cửa. Họ đi ngoài vườn
kệ họ.
- Họ có soát không?
- Ở xóm dưới họ có về bắt, ở đây thì không. Đây gần đồn, có lính gác mà sợ chi.
Nhưng cậu Giáo cẩn thận:
- Kể ra mình cũng phải để tâm chớ. Đêm tuyệt đối đừng có nói chuyện, cựa mình
chi hết. Họ vô đó.
Thái đề nghị đào thêm hầm. Tối hôm đó, mọi người lăng xăng sửa lại hầm. Nhà dựng
được thêm một cái hầm nổi nữa. Trời chạng vạng là cậu Giáo bắt mọi người không
được ra sân hay lấp ló ngoài cửa. Ngoài đường không còn một bóng người đi lại,
kể cả lính Việt và Mỹ cũng rút vào những nơi an toàn. Tôi bỗng linh cảm như sắp
có chuyện gì xảy ra. Giữa cảnh yên lặng như đang lắng lòng chờ đợi một chuyện
gì đó.
Nhưng đêm đầu tiên ngủ ở Thủy Dương Hạ không có chuyện gì xảy ra hết. Sáng sớm
hôm sau, ngủ dậy, tôi nghe tiếng chim hót. Tôi lần ra sân rửa mặt súc miệng, rồi
cùng với người con dâu của cậu Giáo đi ra ngõ coi tình hình. Mọi sinh hoạt vẫn
bình thường, trước cửa nhà, bên kia đường, nơi đình, chợ vẫn đông. Nhưng sự
đông đúc có một vẻ gì khác thường. Lài kéo tôi sang phía chợ, nơi hàng bán cháo
lòng, người đứng người ngồi, họ ăn uống xô bồ. Bên cạnh đoàn người đang ngồi đứng
đó, còn những đống đồ cao ngất, những thúng gióng. Hình như họ mới tản cư về
sáng nay. Tôi lại hỏi thăm. Nhưng ai cũng chỉ biết chuyện người đó. Nhiều người
ở An Cựu, nhiều người ở tận dốc cầu Nam Giao, nhưng họ cũng chả cho tôi biết gì
hơn ngoài những tin tức đã nhận được. Một người nói cho tôi biết là ở trên kia,
còn nhiều người bị thương. Lài kéo tôi bảo lên coi. Cô nàng chưa bị chạy loạn,
từ hôm Tết đến nay, ở Thủy Dương Hạ yên ổn quá, chả biết sợ là gì. Nhưng tôi
thì khác, một tiếng súng, một tiếng động lạ cũng làm tôi giật mình. Má tôi đứng
ở trong sân, thấy chúng tôi đi xa thì gọi lại bảo đừng có đi. Tôi nói vài câu
cho má tôi an tâm. Câu mà má tôi bằng lòng nhất là khi tôi nói may ra ở trên đó
có người ở Từ Đàm về.
Trời vẫn mưa bay, nếu không phải chạy loạn, những ngày đầu xuân mưa phùn thế
này thật tuyệt diệu. Nhưng lúc này tôi không còn đủ sức để ngắm phong cảnh nữa.
Những đoàn người từ Huế tản cư về vẫn là cảnh chính đập vào mắt tôi. Tôi nôn
nao, gặp ai cũng hỏi thăm dù biết là những câu trả lời của họ giống nhau hết.
- Bác ở mô về đó?
- Ở An Cựu.
- Bến Ngự.
- Ở cầu Nam Giao.
- Trên đó ra răng rồi chị? rồi mệ? rồi bác? rồi anh?
- Tan nát hết. Tan hết rồi.
Câu nói chạy vút theo những bước chân. Đoàn người nào cũng vừa đi vừa chạy như
sợ tiếng súng sẽ theo kịp. Lài kéo tay tôi:
- Thôi đi, hỏi ai cũng như nhau hết.”
Tôi đi theo Lài, nhưng hễ gặp là hỏi. Kẻ trả lời, kẻ không buồn mở miệng. Kệ,
tôi như nhiễm một thói quen khó bỏ và dù những câu trả lời rất giống nhau mà mỗi
lần nghe tôi vẫn còn bỡ ngỡ, lạ lùng như khám phá thêm một điều lạ nữa.
Chúng tôi đi qua một khoảng đất trống, cái quán nhỏ và khu đồn binh hiện ra. Ở
đây thật là một cảnh hỗn độn, người ngồi người nằm la liệt bên đường, trong
sân, trước quán. Mấy anh lính, mấy anh dân vệ lăng xăng soát giấy người này, hỏi
thăm người nọ. Mấy người Mỹ đứng ngắm đoàn người rồi nhe răng cười vô duyên, chả
hợp tình hợp cảnh chút nào. Những người bị thương được sắp một nơi và đã có mấy
y tá trong vùng ra băng bó. Hỏi thăm mới biết là đoàn người này từ nhiều nơi đổ
về. Họ cho biết cầu Tràng Tiền đã sập, cầu An Cựu cũng đã sập. Có người ở bên
phố thoát được nhờ mạo hiểm đi đò. Mỗi chuyến đò chở một người sang sông phải
trả trên năm ngàn đồng.
Nhờ hỏi thăm những người mới về sáng nay, mà tôi biết Huế đã đánh nhau khắp
nơi, bên phía Quốc gia chưa chuyển quân mà mới bắn đại bác và thả bom. Máy bay
liệng suốt ngày. Máy bay còn kêu gọi dân chúng cố dồn về phía hữu ngạn để thoát
tay Việt cộng nữa. Tôi được biết là ở trường Đồng Khánh, Quốc Học và trường Kiểu
Mẩu đã trở thành những nơi tạm cư cho đồng bào. Họ ở những nơi này cũng như đùa
giỡn với tử thần vì những trái đại bác bất chừng hoặc bị kẹp giữa hai phe đánh
nhau, ngày nào cũng có người chết. Tôi cố hỏi thăm tin tức vùng anh tôi ở,
nhưng họ lắc đầu hoặc cố mò đoán trả lời thì cũng càng bi quan hơn, chả hạn
như:
- Trên đó nát hết rồi, thành bình địa rồi.
Có người còn nói y như mình đã chứng kiến tận mắt:
- Trên đó thì chỉ có Việt cộng chớ dân thì còn ai nữa. Nội đại bác bắn ngày
đêm, mười mấy ngày nay cũng đủ chết rồi, đừng nói súng đạn, đừng nói chuyện họ
đấu tố. Tui ở Bến Ngự mà thấy mùi hôi bốc xuống nì. Chó nó lên tha cả cánh tay,
cả khúc chân còn đầy thịt, rùng rợn lắm.
Một người còn thêm:
- Trên nớ chết không ai chôn, không còn cái nhà mô nguyên vẹn. Mấy hôm trước có
người trốn về nói cho tui nghe rứa đó.
Thôi, như vậy tôi còn hy vọng gì gia đình anh tôi còn sống nữa. Cả cô em gái mà
khi ba tôi từ giã cõi đời, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt nó như muốn gởi gắm
những người ở lại. Mấy đứa cháu nhỏ nữa, mấy năm nay tôi mới về, bận việc tang
chưa kịp bế kịp bồng.
Nước mắt tôi muốn trào ra, và lòng tôi không còn chút hy vọng nào nữa. Nhưng
lúc đó, tôi lại nghe một giọng khác trả lời một người nào đó đang hỏi.
- Trên Từ Đàm hả? Cũng có người thoát chớ. Họ đi lên ngả Tây Thiên, trên đó yên
lắm, nhưng khổ là ở đó lại đầy quân giải phóng. Bộ chỉ huy của họ mà. Nhiều người
mắc kẹt nhưng mần răng chẳng có người thoát được.
- Bà đừng có lo. Tui ở dưới dốc mà cũng thoát được nì, cái nhà của tui không
còn hòn gạch mô còn nguyên hết.
Tôi lại hy vọng:
- Nhất định là gia đình anh tôi sẽ thoát được.
Nhưng nghĩ tới bà chị dâu yếu đuối, một bầy cháu nhỏ với đứa em gái thơ dại,
tôi lại lo lắng. Ông anh tôi cũng yếu đuối lắm, cuối năm, cái tang lớn làm anh
tôi chết đi sống lại mấy lần. Cả mấy ngày đám, anh tôi không ăn được một bát
cơm và hôm đưa đám tang ba tôi, anh đã ngất xỉu trước mộ.
Thấy tôi đứng lặng người, Lài kéo tay tôi:
- Thôi mình về đi, ở đây trông ớn quá trời.
Giữa đường tôi gặp vợ chống Bé, nó nói là nó ở lại đây đến ngày mai nó sẽ đi xuống
Phù Lương, ở đây mà yên ổn gì. Tôi không trả lời. Thật ra, tôi cũng không còn
có thể đoán ra nơi nào yên ổn hơn nơi nào nữa.
Má tôi đợi tôi ở đầu cổng, bà hỏi:
- Có tin gì không?
Tôi nói cho má tôi yên lòng:
- Có người cho biết trên Từ Đàm họ tản cư lên Tây Thiên, Trúc Lâm nhiều lắm.
- Rứa anh con răng không tản cư, đi lên Trúc Lâm rồi vòng ngả núi Ngự Bình về
An Cựu được chớ.
- Chắc anh còn kẹt chuyện chi đó.
Má tôi thắc mắc:
- Người ta tản cư hết, răng nó chưa đi.
Rồi bà nhất định ở lại đây để chờ. Khi vào nhà, mợ Giáo mua cho tôi một tô cháo
lòng.
Tô cháo lòng nóng hổi, thơm phức, nhưng khi nuốt miếng cháo vào cổ họng, tôi lại
thấy đắng ngắt.
Lúc này mà tôi còn muốn ăn ngon, muốn sung sướng, quả tôi là một người ích kỷ.
Tôi đang nhớ con tôi, chồng tôi. Tôi đang lo cho anh chị tôi, em gái tôi cùng
lũ cháu nhỏ. Tôi có thật được sống rồi không? Và sống có mỗi mình.
Nước mắt tôi trào ra. Lài hỏi:
- Răng không ăn đi, nóng há. Ừ, tô của mình nhiều tiêu quá, ăn nóng chảy cả nước
mắt đây nì.
Lài lại cười. Tôi quay đi dấu đôi giòng lệ. Má tôi vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trước
tô cháo. Tôi lau nước mắt nói:
- Ăn đi má.
Má tôi nói:
- Con ăn đi con. Tội nghiệp con quá, mười mấy ngày nhịn đói nhịn khát.
Tôi chớp mắt, màn nước mỏng nhòa dần và tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt má tôi. Bà
đang nhìn tôi chằm chặp. Bát cháo còn đặt trước mặt và làn khói đã mỏng dần, sắp
nguội lạnh. Mấy miếng huyết heo nổi lều bều.
Tôi bỗng rùng mình, miếng huyết heo giống những vết máu bầm mà tôi đã nhìn thấy.
Tôi đẩy tô cháo ra xa. Má tôi ôm mặt òa khóc:
- Mình thoát về đây ăn sung sướng, còn con cháu ra răng hở trời?
Má tôi lại kêu trời. Không biết đã bao người nhớ tới ông trời để mà kêu trong
những ngày biến loạn. Lài an ủi:
- Thôi bác, bác có khổ sở thì chuyện đã xảy ra. Còn có may rủi mà bác.
Thái đã ăn hết tô cháo của nó. Nó lại đẩy tô cháo về phía tôi:
- Ăn đi chị. Có mà ăn, người ta chết về súng đạn, chết đói đầy đường.
Tôi cố nuốt vài muỗng cháo cho má tôi và Thái vui lòng. Nhưng mỗi miếng cháo nuốt
vào cổ, tôi nuốt theo cả sự xót xa bất nhẫn. Lúc ở ngoài đường, tôi đã nhìn thấy
một đứa bé nhìn chằm chằm vào bà hàng cháo, nó đòi ăn nhưng bà mẹ cứ gạt đi, bế
chạy về phía con đường dài. Đứa bé chòi đạp hai chân và khóc nhưng tiếng nó đã
khản đặc, không còn ra hơi nữa.
Mợ Giáo kể chuyện ngóng được ở những người chạy loạn cho cả nhà nghe.
Cậu Giáo lo lắng:
- Không biết mình có lấy lại Huế được không. Trên đó mất thì dưới ni mình cũng
không sống nổi!
Mợ Giáo nguýt dài:
- Cái miệng của ông coi chừng đó. Túi qua họ về họ bắt đi mấy người đó tề. Có một
hai người chỉ ở trên Huế về trốn họ cũng bắt. Người ta điềm chỉ đó nghe, cứ tin
mà chết khi mô không biết.
Má tôi lo lắng:
- Rứa mình ở nơi ni không được rồi.
Thái tin tưởng:
- Bác cứ yên trí đi, họ không biết mình là ai mô. Chạy đi mô cũng rứa hết, ở mô
cũng có họ rồi.
Thái cố làm cho má tôi yên trí mà ở lại đây, chớ đọc qua đôi mắt nó tôi hiểu là
nó đã quá mệt mỏi, liều đến đâu hay đó. Cậu Giáo mắng nó ăn mặc sạch sẽ, biểu lấy
quần áo nhà quê mà mặc. Mợ Giáo cũng đưa cho tôi bộ đồ đen rộng thùng thình. Má
tôi dặn tôi phải bối tóc kiểu Huế lên cho cao, lỡ đêm họ có vào hỏi thì nói là
dân làm rẫy. Tôi soi người trong tấm kiếng và bỗng thấy mình xa lạ hẳn, tôi
nhìn tôi cũng không còn nhận được nét quen thuộc nữa.
Từ giờ phút đó cho tới trưa chiều, tôi không rời mắt khỏi đường cái. Những đoàn
người chạy loạn về càng lúc càng đông. Có hỏi họ chỉ khoát tay chỏ lại đàng sau
với một câu nói vội vàng: Đánh nhau sau nớ, chết hết. Đến trưa chiều thì tôi thấy
có người chở cả xác chết trên xe đạp mà chạy về.
Một gia đình ông bác sĩ ở đâu dưới dốc Nam Giao chạy về được Thủy Dương Hạ, họ
đem theo được một chiếc xe Honda để tải đồ. Mấy cô con gái mặt không còn hột
máu, ngơ ngơ ngác ngác ngồi nghỉ chân bên lề đường. Ông bác sĩ gọi gánh cháo
lòng, mỗi người ăn tới bốn năm bát, vừa ăn vừa thở, nét mặt đang khổ đau rạng rỡ
dần.
Một gia đình khác cũng chạy về tới đây thì kiệt sức, họ dọn dẹp một góc đình để
ở tạm qua đêm. Bà mẹ lên cơn suyễn, chiều hôm đó bà chết. Người ta bu lại coi
đông như kiến. Xác người đàn bà to béo nằm chình ình trên chiếc chiếu, mắt trợn
ngược, hai tay còn nắm chặt gỡ không ra. Người chồng ngồi bên xác vợ thở ra thở
vô, lâu lâu lại nhìn về phía thành phố Huế, những đụn khói cao ngất đang đùn
mãi lên bầu trời màu chì như chiếc lưỡi xám của con quái vật. Xế chiều họ dọn
đi đâu mất, khi tôi trở ra thì thấy nơi góc đình chỉ còn bỏ lại có chiếc chiếu.
Tức thì một gia đình khác thay ngay vào chỗ đó. Chiếc chiếu thành nơi nằm ngồi
của cả một gia đình mười mấy mạng người.
Lài kể cho tôi nghe một chuyện đã trông thấy. Hắn nói, vẻ mặt vừa cảm động vừa
tức cười:
- Hồi chiều có một cô gái mặc đồ cao bồi, ôm cái áo măng tô mà khóc sướt mướt.
Cô ta đi vô xóm, giơ áo măng tô ra đổi lon gạo mà không ai đổi. Cô khóc. Mình hỏi
chuyện cô nói cái áo măng tô của bồ cô mua bên Mỹ, gửi về tặng. Cô đói quá, muốn
đổi lon gạo mà không ai đổi. Mình định vô lấy gạo đổi mà mạ mình không cho. Nói
để cái áo nớ trong nhà lỡ họ vô họ nói mình thân Mỹ, họ bắn luôn. Cô nớ đi gạ
hoài, vừa khóc vừa năn nỉ mà chả ai đổi hết.
Thời buổi này cả vàng bạc, châu báu, ngọc ngà cũng không quý giá gì hơn, miếng
đất còn có ích để chôn xác chết chớ vàng bạc đâu có no được. Hột gạo lúc này là
hột châu, quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Mợ Giáo đã dặn dò là nấu cơm phải
cho nhiều nước để ăn mau no và nhớ hà tiện gạo.
Ngay chiều hôm đó, Thái đi vận động bà con mua hoặc xin mỗi nhà năm ba lon, nó
kiếm được gần nửa bao gạo. Thấy Thái vác gạo về, mắt má tôi sáng rỡ:
- Thằng ni tài quá.
Thái vất bao gạo xuống đất:
- Ăn hết chừng ni mà chưa yên là chết đói luôn. Không ai dám cho hay bán thêm một
hột thóc.
Dì Vạn của Thái chạy tới hỏi:
- Có ai mua vàng không? Ngoài đường, đoàn người tản cư về, họ bán một lượng
vàng có mấy trăm bạc hoặc đổi lấy gạo.”
Mợ Giáo cười cay đắng:
- Một cục vàng đổi một hột gạo cũng không được. Có mà điên.
Thái nhìn làn mưa bụi, than thở:
- Mưa ri khó đánh lắm. Bên mình có hơi cay nhưng mưa như ri làm răng mà thả được,
nước mưa sẽ làm trôi hết.”
Cậu Giáo lắc đầu:
- Thôi, có người ta có mình, mi than thở làm chi.
Mấy đứa con nít bỗng từ ngoài đường chạy ùa vào, mặt mày hớt hơ hớt hải. Rồi tiếng
cả một đoàn xe rầm rộ kéo tới. Tôi nhìn ra đã thấy một đoàn xe Mỹ chạy từ phía
Phú Bài lên. Nhiều người Mỹ nhảy xuống xe, nằm sát hai bên đường và bắn chỉ
thiên ròn rã. Họ bắn cả vào rẫy, vào núi. Cậu Giáo hét mọi người vô hầm. Tất cả
các cửa ngõ đều được đóng chặt lại.
Tiếng súng nổ như bắp rang từng loạt rồi xa dần. Đoàn xe rần rật chạy qua, có
nhiều người chạy vào nhà, không kịp nằm mọp ngoài sân nơi chiếc bể cạn đợi đoàn
xe chạy qua hết, tiếng súng xa dần mới đập cửa rầm rầm. Má tôi thì thầm:
- Má thấy ở nơi ni cũng không yên chi hết. Răng mà má lo quá con ơi.
Má tôi lại có ý định đi tản cư nữa. Lần này thì chính má tôi đề nghị. Nhưng tôi
đổi ý. Tôi biết là có chạy đi đâu thì tình cảnh cũng chả khá hơn. Má tôi làm
thinh.
Ngoài đường đã hoàn toàn vắng vẻ. Bóng tối ập xuống rất nhanh. Mưa bụi dày dần
và không khí lạnh toát. Má tôi ngồi bó gối trong góc phản gỗ, nhìn ra ngoài bầu
trời đang đen dần. Bữa cơm hồi chiều tôi ăn được lưng một bát, còn má tôi ăn
xong một bát thì lại khóc, những giọt nước mắt lăn xuống bát cơm và má tôi vội
vàng bỏ đũa.
Hai chiếc hầm nổi đầy nhóc người, không có chỗ cựa quậy nữa. Tôi muốn qua bên o
U ngủ nhờ, nhưng không dám bước ra sân. May quá, Hiền gõ cửa và gọi. Tôi theo
Hiền qua nhà bên cạnh. Hiền là một sinh viên mỹ thuật, bà con bên ngoại của
Thái. Căn nhà của Hiền ở khuất mặt đường hơn và đã đào được cái hầm sâu xuống
nhà khá rộng. Hiền đốt ngọn đèn chỉ cho tôi coi mấy bức tranh mới vẽ. Nhưng tôi
chả thưởng thức được gì, chả nhận được gì, đầu óc tôi căng thẳng tột độ. Tôi
đang lo sợ nay mai tiếng súng sẽ tới đây, và chắc chúng tôi không còn sức để chạy
nữa.
Hiền nói:
- Có mấy thanh niên tìm chị, họ hỏi em mà không biết ý chị ra răng!
Tôi mỉm cười: Thôi, em tha cho chị, bây giờ mặt mũi chị thế này, quần áo rách
bươm thế này. Để một dịp khác, nếu còn được sống. Thủy Dương Hạ là nơi chị ghi
ơn trong những ngày chạy loạn. Tôi nhớ tới những hột vịt lộn Hiền bỏ trong túi
giấm dúi đưa cho tôi ăn, tôi nhớ một vài khuôn mặt trẻ nhìn tôi nửa thương hại
nửa buồn cười. Phải, tôi buồn cười lắm. Nhưng điều đó đâu có quan trọng gì, miễn
là tôi sống được.
Đêm đó, tôi không nằm hầm mà nằm nơi chiếc giường rộng với o U, với cô con dâu
của o U và đứa cháu nhỏ. Trời lạnh buốt, tôi trùm chăn kín đầu. Chiếc áo măng
tô của ba tôi, tôi vẫn mang kè kè bên mình, kể cả lúc ngủ.
Thôn xóm im vắng một cách khác thường, không có cả tiếng chó sủa. Không có một
tiếng súng nhỏ. Chỉ có tiếng đại bác trên ngọn đồi nhỏ bắn đi đều đều và tiếng
ình ình một nơi xa vọng lại. Nơi xa đó là thành phố Huế, là Thành Nội, Từ Đàm,
An Cựu, Nam Giao... Mỗi tiếng ình như xoáy tim tôi, tôi biết rằng, khi tôi được
nằm yên ổn ở nơi đây thì trong thành phố đó, bao nhiêu người đang chết súng chết
đạn, chết đói chết khát. Bao nhiều lồng ngực muốn vỡ tung, bao nhiêu giọt nước
mắt hòa lẫn với máu.
Thao thức mãi rồi tôi cũng thiếp đi. Tôi chìm vào một cơn mơ dữ dội. Tôi thấy
tôi chạy loạn cùng khắp các ngả đường trong thành phố. Những khuôn mặt các anh
giải phóng như những người khổng lồ, luôn luôn muốn nuốt chửng tôi. Những trái
đạn rơi đằng sau lưng, rơi đằng trước mặt. Và tôi cứ chạy, y hệt như những cảnh
tôi sống qua. Sau lưng tôi những xác chết bật tiếng khóc đuổi theo, cả những
bàn tay, khúc chân cũng chạy theo níu nữa. Dưới chân tôi máu chảy như suối. Nào
xác Việt cộng, xác trẻ em, xác lính, xác Mỹ, xác bà già nằm ngổn ngang bít kín
đường. Mặc, tôi bước qua xác họ và chạy tới đằng trước. Nhưng tôi bị kẹt giữa
hai đụn khói khổng lồ. Trước mặt tôi cháy, sau lưng tôi cháy. Những đoàn người
chạy loạn xuôi ngược, đạp bừa lên nhau. Tôi nhận ra trong đoàn người có cả đoàn
người cầm cờ trắng chạy qua sông một ngày nào. Có cả má tôi, em Thái, anh Lễ,
bé Hà chạy tít đằng xa và bỏ cách tôi.
Ở bên này cầu, một anh lính giải phóng bắc tay làm loa: Đồng bào hãy ở trong
nhà, đừng ra đường. Ở bên kia, một anh lính quốc gia gào lớn: Hãy về phía hữu
ngạn. Tản cư về phía hữu ngạn. Tôi không còn nhận ra phương hướng nào nữa. Nơi
nào là hữu ngạn? Nơi nào là tả ngạn? Những dòng máu đã chảy ra tới bờ sông và mặt
nước lạnh buốt có những làn chỉ hồng. Đống khói đằng sau lớn dần, đống khói trước
mặt lớn dần. Khói bao bọc tôi, che kín mắt tôi, rồi những tiếng súng lớn nhỏ bắt
đầu thi nhau nổ. Đoàn người kêu khóc, kẻ vượt chạy, người ngã xuống. Tôi cũng
chạy theo. Nhưng không kịp nữa rồi. Một tiếng nổ lớn. Cả thành phố nổ tung
theo. Người tôi như tan trong những mảnh gạch cát. Tôi còn kịp nghe tiếng kêu của
tôi rú lên, bay vút lên bầu trời màu chì xậm.
Có bàn tay kéo tôi dúi xuống đất: Chạy vô hầm. Mau lên. Tôi chợt tỉnh. Một tiếng
nổ rất gần rung chuyển cả căn nhà, mấy cánh cửa sổ bị bật tung cứ đánh ra đập
vào liên tiếp. Tôi lăn tròn dưới đất mấy vòng thì tới miệng hầm.
Có lẽ tôi là người xuống hầm chậm nhất. Một tiếng nổ nữa tiếp theo. Mái nhà kêu
rạt rạt như muôn ngàn mảnh vụn đang trút xuống trên mái tôn. Thì ra tiếng nổ
trong cơn mơ của tôi kéo đổ một thành phố trùng hợp với tiếng nổ giữa đêm nơi
làng quê này. Bàn tay ai bên sườn tôi run lập cập. Một tràng súng nhỏ nổi lên
khắp nơi. Họ đánh nhau tới nơi rồi. Tôi nắm chặt lấy tay o U. Tay o U cũng run
lập cập. Tôi nghĩ tới má tôi, chú tôi và Thái ở bên nhà cậu Giáo. Chắc má tôi
cũng đang run lên như chúng tôi ở đây. Giọng Hiền nói nhỏ:
- Chắc đánh nhau rồi.
Có tiếng đập cửa. Mọi người im lặng, nín thở. O U bỗng càu nhàu: Tổ cha con
chó, nó ra sân rồi. Tiếng con chó sủa lên từng hồi, tiếng súng nổ lẻ tẻ rồi tiếng
chân chạy khắp vườn. Tôi nằm rạp xuống sát mặt hầm. Họ đi lùng bắt dân làng rồi.
Số phận tôi rồi sẽ ra sao? Tôi nhớ tới lời Hiền bảo lúc tối là có mấy thanh
niên đã nhìn ra tôi. Không, tôi đã sợ quá rồi nghi ngờ bậy, không thể ai còn đủ
sức để hại ai lúc này. Tuy vậy, lòng tôi không xua đuổi hết sự ngờ vực.
Tiếng chân chạy ngang vườn rầm rầm rồi có tiếng hú, tiếng gọi nhau: Khai hỏa rồi.
Quới ở đầu non. Lục ở cuối sông. Tiếng hô bắn. Đó là những ám hiệu. Nhưng không
biết họ có soát nhà không. Đó là mối quan tâm nhất của tôi lúc này. Tiếng chân
dừng lại ở sân. Rồi tiếng chân lại chạy đi. Tiếng hô xa dần rồi im lặng hẳn.
Lúc này những tiếng súng lại nổi lên. Tiếng Hiền gắt gỏng một mình:
- Đợi đi hết mới bắn. Thiệt đồ ngu.
Một lát sau, có tiếng dân vệ la hét ngoài đường: Đuổi theo, anh em ơi. Nhưng chỉ
mấy phút sau lại hoàn toàn im lặng. O U bắt chúng tôi ngồi suốt đêm dưới hầm,
không cho lên nhà ngủ nữa.
Sáng sớm, tôi chạy sang nhà cậu Giáo trong lúc chưa có một nhà nào hé cửa. Tôi
đập cửa thình thịch. Bên trong nghe ngóng một hồi rồi cánh cửa hé ra chỉ vừa một
người lách vô rồi gài chặt lại ngay. Mọi người vẫn còn ở trong hầm. Má tôi đưa
tay ôm chặt lấy tôi khóc vùi.
Thái thì thầm:
- Đêm qua bác lo cho chị quá, bác khóc cả đêm.
Tôi ôm chặt má tôi hơn và không biết nói một lời nào để má tôi yên lòng. Chắc
má tôi chẳng còn phút nào yên lòng nữa. Thái chỉ cánh cửa sổ bay mất từ bao giờ:
- Túi qua nổ mấy tiếng, mấy cái cửa bay hết rồi.
Tiếng dì Vạn:
- Thì bom nó rơi đâu sát nhà mình nì. Tao nghe một cái rạt, tưởng cái hầm bay
luôn. Tao cứ ôm cái đầu, tưởng cái đầu cũng tiêu luôn rồi.
Mợ Giáo gắt:
- Dì răng hay noái bậy rứa thê.
Túc, con trai cậu Giáo, đùa:
- Bay đầu còn hai chưn còn chạy được mà dì.
- Nói răng mà nói tào lao tứ đế. Ở nơi súng đạn mà cái miệng chạch chạch.
Một lát sau thấy không có gì lạ và ngoài đường đã có người đi. Cậu Giáo mở cửa.
Một mảnh bom nằm chình ình ở trước sân. Mọi người chạy ra coi ngó một hồi. Thái
đi ra đường một lúc rồi về cho biết là tối hôm qua Việt cộng đã giật cái cầu vực
nơi cống. Nhưng giật luôn hai ba quả mìn mà không sập hẳn, chỉ lủng một lỗ lớn,
xe không đi được nhưng đi bộ và xe gắn máy qua được.
Thái nói thêm:
- Túi qua họ về làng nhưng rồi rút đi hết. Chắc họ tưởng cầu sập rồi.
Ngoài ngõ có tiếng gọi. Chúng tôi nhìn ra. Vợ chồng con cái Bé đang gánh gồng bồng
bế nhau đứng ở đó.
Tôi chạy ra:
- Đi mô vậy?
- Đi xuống Phù Lương, ở đây không yên rồi.
- Xa không?
- Xa, người ta đi được mình đi được chớ.
- Biết ở dưới đó có yên không?
- Người ta đi rần rần.
Bé nói:
- Hỏi bác với chị có đi thì đi, không tụi em đi.
Thái lắc đầu:
- Ở mô cũng rứa, biết mô ra răng mà đi.
- Anh xuống dưới nớ, anh tìm đồn lính trình diện luôn. Tức quá.
Thái làm thinh một lúc, suy nghĩ rồi hỏi:
- Anh có tin tức chi không?
- Nghe nói thằng đồn trưởng của mi bị cắt cổ rồi. Cô cán bộ chạy về nói lại.
Thấy Thái yên lặng, Bé tiếp:
- Mi ở đây răng họ cũng về lùng họ bắt. Họ biết là nhiều người tản cư về đây rồi.
Má tôi đã ra tới nơi. Chú tôi đòi đi theo vợ chồng Bé. Thế là gia đình tôi lại
chia thêm một lần nữa. Thái đứng nhìn vợ chồng Bé đi khuất khỏi cầu vực, thở
dài:
- Mình vô đi bác.
- Thái nhất định ở đây?
Thái mím môi:
- Ở đây.
Má tôi rưng rưng nước mắt:
- Dù răng đi nữa, ở nơi ni cũng gần An Cựu. Không biết trên ra răng rồi...
Tôi biết má tôi đang nhớ tới căn nhà, tới bàn thờ ba tôi và ngôi mộ mới trên
núi Tam Thái. Hôm đi tản cư xuống Thủy Dương Hạ, ngang qua đồng, má tôi nhìn
lên phía núi hoài. Nhưng cũng như tôi, má tôi không thể phân biệt được mộ nào
là mộ ba tôi. Nơi sườn núi là khu vực của người chết, và ngôi mộ nào cũng giống
nhau như hệt.
Mấy ngày đầu ở Thủy Dương Hạ thật yên ổn. Nhưng từ hôm bắt đầu có tiếng nổ ở cầu
vực thì ban đêm đại bác lại câu tới làng này. Tối nào chúng tôi cũng chui vào hầm
thật sớm. Qua đêm thứ hai thì mấy tiếng nổ tiếp nữa, cầu vực hư hại hoàn toàn.
Ban ngày Mỹ lên làm cầu, nhưng ban đêm thì họ rút về hết, nhường phần cho mấy
anh giải phóng. Đến ngày sau nữa thì trong làng đã có vài nhà bị trúng đạn đại
bác. Sáng nào cũng nghe người ta bàn tán xôn xao về những trái đại bác bắn ra
ngoài sông, rơi vào nhà dân cư. Một hai nhà đã bị trọn. Ban đêm các anh giải
phóng về lục soát bắt dân. Phía cầu vực đã bị chận lại, lính canh gác không cho
dân đi về Phù Lương nữa. Chúng tôi bị kẹt ở Thủy Dương Hạ và lại chờ đợi sự rủi
may.
Một vài người trên Huế tản cư về cho biết là ở An Cựu đã được giải tỏa. Quân Mỹ
và lính quốc gia đã chiếm đóng, làm chủ hoàn toàn. Vài người trở lên để chở của
nhưng họ trở về khóc lóc thảm thiết. Nhà cửa nào không bị sập thì cửa đã bị mở
tan hoang và đồ đạc không còn gì hết. Cầu An Cựu đã bị giật sập ngay khoảng giữa,
sự qua lại hết sức khó khăn. Má tôi hỏi thăm kỹ càng lắm, họ cho biết tuy đã giải
tỏa được, nhưng lính quốc gia và Mỹ chỉ lên có ban ngày, ban đêm rút trở lại
Phú Bài hết. Trong làng lại có tin giặc sắp tới đây, ở trên phố thua, thế nào họ
cũng rút về quê. Người ta sửa soạn để tản cư. Má tôi và Thái quyết định trở lại
An Cựu.
Mấy ngày liền, tôi nhìn thấy những đoàn xe chở đầy xác chết và binh sĩ bị
thương chạy trở về, qua làng. Nhưng người ta vẫn ùn ùn kéo nhau trở lại Huế.
Nhưng đồng thời, cũng có đoàn người ùn ùn từ Huế kéo về. Kẻ chạy lên, người chạy
xuống. Má tôi cho Thái đi dò đường trước. Nó đi khoảng chừng nửa buổi thì trở về:
- Nhiều người về An Cựu rồi bác. Mình về đi.
Vậy là chúng tôi sửa soạn lên An Cựu. Má tôi dặn dò cậu Giáo nếu ở đây đại bác
dữ quá thì lên trên đó. Mợ Giáo chia thêm cho má tôi ít gạo: Dù răng đi nữa ở
dưới ni cũng còn có thóc, giã ra mà ăn, trên nớ kẹt là chết đói. Mợ Giáo, cậu
Giáo và cả nhà đưa chúng tôi ra một khoảng đường rồi mới trở lui. Thấy nhiều
đoàn người gồng gánh kéo nhau về Phù Lương, má tôi lại do dự. Thái phải nói mãi
má tôi mới thở dài: Thì thôi cũng đành. Thái nói ở lại Thủy Dương Hạ hết sức
nguy hiểm, nó nghe phong thanh: đêm, Việt cộng đã vô xóm bắt những thanh niên
đi.
Tôi thấy hơi yên tâm khi thấy có nhiều người đi trở lên, họ mang theo những
thúng, gióng không. Tôi hỏi, họ cho biết là quân Quốc gia đã chiếm An Cựu họ
đang kiểm soát trên đó, lên xem còn chi thì chở đi không bị trộm cắp lấy hết.
Tiếng đại bác vẫn nổ ình ình nơi phía thành Huế. Mặt má tôi tái xanh, môi bà
run rẩy:
- Mần răng chừ, trên đó còn bắn nhau.
Thái quả quyết:
- An Cựu về phía ta rồi, đại bác bắn lên miệt Bến Ngự, Từ Đàm.
Quả đúng như lời Thái nói, lên tới Mù U, tôi nhìn thấy bóng những quân nhân thấp
thoáng. Họ vác súng đi thành từng hàng, hoặc lẻ tẻ đứng gác ở hai bên đường.
Lên tới đồn Trường Bia thì tôi càng vững lòng hơn nữa. Lính ở trong đồn rất nhiều.
Phía ngoài, họ đứng gác cẩn thận lắm. Khi chúng tôi đi ngang qua, bắt gặp những
tia mắt họ nhìn, tôi muốn cười mà không cười nổi. Tôi chắc họ cũng thế, những
đôi mắt nhìn chúng tôi cho tới khi chúng tôi đi xa. Một vài nhà hai bên đường
hé cửa. Vài người thò đầu ra hỏi:
- Về lại hả?
Má tôi gật gật đầu, hỏi lại:
- Yên chưa?
- Ồ, được rồi. Đào hầm trốn đạn. May rủi biết mô bác ơi.
Một tiếng nổ lớn như xé rách màng tai. Chúng tôi vội vã nằm dạt xuống đường.
Một tiếng nói trong sân nhà nào nói vọng ra:
- Đạn mình bắn đó. Sau đồn Trường Bia bắn đi mà.
Tôi đứng dậy, ngượng nghịu phủi đất rồi kéo má tôi đứng dậy theo. Bà nhìn quanh
nhìn quất:
- Vắng quá, chưa có mấy người về.
Rồi bà hỏi một đầu người trong một cửa nhà vừa ló ra:
- Mới về?
- Không, tui ở nơi ni từ mấy bữa ni.
- Không can chi hả?
Người đàn bà thò đầu ra nhiều hơn, giơ hai ngón tay rồi chỉ về phía góc sân:
- Chết hai người.
Tôi nhìn theo tay người đàn bà chỉ. Hai nấm mộ đất đắp sơ sài nơi góc sân lạnh
lẽo không có một que hương. Tôi kéo chặt hai vạt áo măng tô rồi quay mặt đi nơi
khác. Người đàn bà vẻ mặt choắt lại, không biết sự khắc khổ từ lâu hay mới biến
đổi khuôn mặt bà ta. Nhưng bà không có vẻ gì bi thảm hết. Tôi rùng mình, mười mấy
ngày rồi, họ chừng như đã quen với máu, với sự chết chóc bi thương.
Gần đến nhà, chân tay tôi run rẩy quá. Tôi vừa mừng vừa sợ. Tôi tỏ ý lo lắng
ngôi nhà đã đổ nát, không còn toàn vẹn nữa. Hôm đi xuống Thủy Dương tránh nạn,
ngang qua đường cái, tôi đã cố nhìn vào ngôi nhà, nhưng đạn đằng sau lưng như
xô tôi chạy tới, và những hàng cây loáng thoáng che khuất khu vườn. Trong những
ngày ở Thủy Dương, biết đâu ngôi nhà đã sập. Người ta chả đồn đãi vài câu chuyện
hết sức thương tâm và khôi hài là gì. Đoàn quân Mỹ lên An Cựu thấy ngôi nhà nào
còn nguyên lành hoặc tình nghi là bắn bừa vào, bất kể bên trong có người hay
không. Hoặc họ tràn vào nhà, đứng ở miệng hầm mà bắn tràn vào hầm. Họ sợ Việt cộng
núp trong đó. Càng gần nhà, chân tôi càng bước mau hơn. Thái và má tôi cũng thế.
Khi đi thì gia đình tôi thật đông, khi về chỉ còn má tôi, tôi với Thái. Dì Vạn
với cô con gái đang sửa soạn, nói sẽ lên sau. Vợ chồng Bé về Phù Lương rồi. Thu
cũng bỏ đi theo.
Khi sắp bước vô ngõ, khu vườn của chúng tôi khuất ở đằng sau một khu nhà khác
và con ngõ đi vào dẫn tới cổng trồng hoa cẩn và chè tàu, tôi bỗng nghe tiếng gọi
đằng sau. Thì ra chú tôi đang tất tả đi theo. Vợ chồng Bé bàn tính như thế nào
mà bỏ ông ở lại. Tôi đẩy cánh cổng sắt khép hờ. Ngôi nhà bỗng bừng sáng lên như
chào mừng chúng tôi với những dấu hiệu mới mẻ. Mái ngói bị trụt hoặc lủng lỗ vì
đạn rốc két, vì bom chơm. Trước nhà, bức tường nứt một khoảng lớn và những cánh
cửa sổ bị sức dội của bom đạn mở toang hoang. Tuy vậy, hai cánh cửa chính vẫn
đóng. Thái nhảy lên thềm trước tiên. Nó đặt bao gạo xuống, quay lại nhìn má tôi
rồi móc túi lấy chìa khóa. Tôi thấy tay nó run rẩy và mặt nó tái đi. Cánh cửa mở,
ánh sáng tràn vào căn nhà. Những đèn nến thắp dở, những liễn đối, những bông
hoa cườm đập vào mắt tôi. Tôi chạy ào vào nhà, gục đầu nơi bàn thờ ba tôi. Má
tôi ngồi bệt xuống đất cất tiếng khóc. Và Thái, tuy đã theo công giáo và rửa tội
từ lâu, nó vẫn tìm hương thắp lên bàn thờ ba tôi ở gian trên, rồi cầm nắm hương
còn lại thắp các lư hương ông bà, những người thân đã chết. Tôi nhìn lên bàn thờ
ba tôi, tấm ảnh phủ vải đỏ cùng tất cả lư trầm, bàn nến đều phủ một lớp bụi
dày. Mắt tôi chợt bắt gặp những lỗ thủng trên mái nhà và má tôi đang gọi Thái,
tay cầm một mảnh bom hay đạn gì đó, sần sùi, xám ngoét màu kẽm.
Một lát, chúng tôi đi lục soát xem có mất mát gì không. May quá, những thứ
chúng tôi bỏ lại đều còn nguyên, chỉ những thứ đem đi mới mất. Thái quả quyết
là chưa ai vô nhà. Kể ra cũng chả ai thèm vào ngôi nhà này làm gì, ba tôi vừa mới
chết xong, khu nhà lại bỏ hoang không người ở từ lâu, hôm đám ba tôi xong, liễn
đen trắng hoa cườm, vàng hương đầy nhà, trông vào như một khu nhà mồ. Nếu ai lạc
vào khung cảnh tang tóc, tiêu điều thế này, chắc cũng hoảng lắm. Nhưng vì đây
là nhà chúng tôi, nơi kia là bàn thờ tổ tiên, nơi nọ là bàn thờ vừa thiết riêng
cho ba tôi, tôi mới có được cảm giác ấm cúng và bình yên như thế này.
Má tôi bảo đóng bớt cửa sổ lại, cửa lớn cứ khóa bên ngoài trừ khi có việc gì cần
đi ra ngoài, để họ lầm tưởng là nhà bỏ không. Tôi nhìn ra cửa sổ quan sát xung
quanh hàng xóm. Bên khuôn tịnh độ Nam An thật vắng vẻ, những nhà xung quanh đó
cũng thật vắng vẻ. Nhưng một lát, tôi thấy một ông già đi ra trước sân, dừng lại
nơi cột cờ thường treo cờ Phật giáo khi lễ lạc, ông đứng ngó ra con đường vắng
vẻ, hai tay chắp sau lưng. Tôi muốn gọi ông già hỏi chuyện nhưng má tôi đã kéo
tôi trở vào. Thái nói:
- Mình phải làm hầm lại. Hầm này có chắc chi mô.
Hai chị em tôi cùng với ông chú phụ nhau sửa lại hầm. Ngay chiều hôm đó, Túc và
Lài từ dưới Thủy Dương Hạ lên. Túc cho biết dưới đó không yên và lên đây ở tạm.
Một lát Hiền cũng đi xe Honda vào. May thay, chúng tôi vừa bỏ Thủy Dương đúng
lúc. Cũng trong chiều hôm đó vợ chồng Bé trở lại nữa. Đi giữa đường chúng nó đã
bị chặn lại, nghe đâu dưới xa kia có xe bị bắn và tấn công, đoàn xe Mỹ bị kẹt lại,
đêm nay chưa chắc đã về dưới Phú Bài được. Nhờ đông người, chúng tôi mở cửa bếp.
Dưới bếp, hồi trước ba tôi có cho một ông giáo viên thuê. Hôm Tết, vợ chồng con
cái về quê ăn Tết và khóa cửa lại. Dưới bếp có sẵn một cái hầm nổi bằng bao
cát, chúng tôi khuân tạm lên nhà làm một cái hầm nổi ở phía sau bàn thờ. Thái vừa
làm vừa hỏi tôi có thấy chi lạ không. Tôi nói không. Thái nói khi hồi đi vô
nhà, ngay qua cổng nhà đằng trước xây mặt ra hẻm vô nhà chúng tôi, Thái thấy
nơi nhà đằng trước có một ngôi mộ trước sân. Trên mộ có nén hương và một nải
chuối xanh. Tôi nhớ lại nhà hàng xóm đằng trước đã bị đạn và bốc cháy ngay sáng
mồng hai, có mấy người bị thương chắc một người đã chết. Thái nói nhỏ:
- Bác gái đằng trước chết chôn ở đó. Họ đi mô hết rồi, nhà bỏ không.
- Còn mấy người bị thương nữa mà.
Thái lắc đầu nói: Em chịu. Thái cũng như tôi, làm sao biết thêm gì hơn nữa.
Chúng tôi lại lăng xăng làm hầm. Ở trước khuôn có hiệu đồ mộc, Thái ra khiêng
được mấy tấm ván khá tốt, đem vào kê hầm.
Chiếc hầm coi cũng tạm được, nó chia làm hai ngăn. Ngăn trong dành cho má tôi
và mấy chị em. Ngăn ngoài dành cho đàn ông. May thay, nhà tôi vừa xong đám ma,
có rất nhiều đèn cầy, thắp tới mấy tháng chắc cũng không hết. Thái lại tìm ra một
thùng dầu hỏa. Ba tôi dạo còn sống vẫn ưa tích trữ đồ, ông sắp về hưu và định
dùng khu vườn cùng nhà thờ họ này làm nơi an dưỡng tuổi già.
Chiều tối hôm đó, chúng tôi ăn cơm rất ngon. Cơm gạo giã tay, ăn với thịt kho mặn.
Món ăn này do mợ Giáo đài thọ từ lúc còn ở dưới Thủy Dương. Chúng tôi ăn thật
nhiều cơm. Vì làm việc mệt và đói nữa, chắc má tôi phải nhường mất một nửa phần
của bà.
Đêm đến, trước khi gài cửa ngõ cẩn thận và chui vào hầm, dì Vạn đốt hương trên
bàn thờ ba tôi, lâm râm khấn nguyện. Rồi đi ra sân thắp hương vái bốn phương.
Cây mai nơi bể nước vẫn còn lơ thơ mấy bông, dì đem hương cắm ở gốc cây mai đó.
Chúng tôi nằm đất, lèn sát nhau mà vẫn không đủ chỗ. Lài với Túc không chịu nằm
hầm, trải chiếu nằm ngoài nhà. Má tôi lo lắng bàn tính chuyện những ngày sắp đến.
Dì Vạn càu nhàu nói, dù sao đi xuống dưới Phù Lương vẫn yên hơn là ở đây. Nhưng
má tôi nói chạy đông chạy tây đã hết rồi, giờ về đây có chết cũng không còn tiếc
chi nữa. Ở đây còn mong được biết tin con cháu.
Vợ chồng Bé và chú tôi thì lên nhà của họ phía trên đường rầy từ chiều. Bé cho
biết trên đó người ta về cũng đông lắm rồi. Nhiều gia đình khi chạy còn nguyên lành,
khi về thiếu mất vài mạng. Họ đã chết dọc đường. Má tôi dặn: ban đêm ai gọi cửa
đừng mở. Thái khôn khéo ra ngoài khóa cửa lại rồi leo cửa sổ mà vào. Nó nghĩ rằng
làm như thế có ai gọi họ tưởng là nhà bỏ không. Mà đúng như vậy, nửa đêm có nhiều
tiếng súng nổ nhỏ, rồi tiếng chân đi ngoài vườn. Tiếng chân đi mạnh bạo không
thèm dấu diếm gì hết. Tiếng chân dừng lại ở trước cửa nhà rồi có tiếng gõ cửa.
Tiếng đàn ông nói:
- Có ai không. Mở cửa. Mở cửa.
Có tiếng khác gắt:
- Đồng chí chỉ hoài công, tối nào cũng gõ. Họ bỏ nhà hoang mà.
- Khu vực này người ta về đông lắm rồi. Biết đâu chủ nhà đã về.
- Nhưng nhà này có tên trong danh sách không đã chớ?
- Có tên, nhưng ông già làm công chức đó đã chết rồi.
- Vậy thì thôi. Con cháu họ ở kệ họ. Tôi đoán chắc chưa có ai về đâu. Nhà này
ai mà dám ở.
Tiếng chân xa dần. Có tiếng chó sủa trong xóm ra. Một lát có tiếng đại bác nổ gần.
Lài chui tọt vào hầm. Chúng tôi phải ngồi dậy mới đủ chỗ. Tiếng đại bác rơi đều
đều, xa có, gần có. Có tiếng quá gần, dội tức ngực làm chúng tôi co rúm người lại.
Lài nắm tay tôi hỏi: Vân ngồi mô. Đây nì. Ở nơi ni dễ sợ rứa hỉ. Tiếng dì Vạn
nói:
- Im đi, đừng có rì rào.
Xa xa tiếng súng lại nổ ran. Đánh nhau ở đâu có vẻ lớn lắm. Chúng tôi thao thức
lo lắng một vài giờ rồi cũng mệt quá ngủ thiếp đi.
Sáng ngày, dì Vạn dậy trước nhất. Dì ngóng ở cửa nghe động tĩnh rồi mới mở hé cửa.
Ngoài đường vắng ngắt, nhìn nhà nào cũng hoang vắng đến dễ sợ. Thái chui ra sân
trước tiên, rồi tới tôi, tới Lài. Buổi sáng trời vẫn lất phất mưa và lá cây
trong vườn xanh một cách kỳ lạ. Qua những đám mây lam sà thấp, tôi bỗng hình
dung được phía sau một bầu trời xanh lơ và ánh mặt trời rực rỡ. Má tôi, dì Vạn
cũng chạy ra: Nam mô A Di Đà Phật, một đêm yên ổn đã qua. Dì Vạn chấp tay vái bốn
phương trời. Chúng tôi nhìn nhau, mừng mừng tủi tủi. Lâu nay chúng tôi vẫn sát
nhau kề cận bên những nguy hiểm mà không nhìn thấy nhau hay sao mà bây giờ, đứng
trước sân lại mừng tủi như sau bao ngày gian nguy mới gặp nhau, thấy nhau vẫn
còn lành lặn.
Nhưng cơn mừng tủi chưa dứt, ngoài quốc lộ, một đoàn xe Mỹ chạy từ Phú Bài lên,
súng bắn rát vào hai bên ruộng. Chúng tôi không ai bảo ai đều chạy vào nhà đóng
chặt cửa. Đoàn xe Mỹ qua một lúc thì Thái lại nói:
- Có lính mình lên.
Nó đứng bên cánh cửa sổ hé mở và nhìn ra ngoài. Má tôi nói:
- Phải sửa lại cái hầm. Thằng Thái nhớ đào thêm đất đổ lên cho dày nghe.
Mặc dù cố gắng hy vọng nhưng chúng tôi chưa thấy dấu hiệu gì chứng tỏ mình là
người sẽ sống sót trong thành phố này, sau biến cố.
Đêm thứ nhất trở lại thành phố, mặc dù có tiếng đại bác, có tiếng súng nổ ran ở
xa xa, chúng tôi vẫn còn được ngủ yên được mấy tiếng đồng hồ trong chiếc hầm chật
hẹp.
Không may cho chúng tôi, chiếc hầm được sửa sang mới ba bốn hôm thì người thuê
căn nhà bếp là một giáo viên tiểu học dạy trường An Cựu trở về.
Thấy cửa bếp bị mở tung, ông có vẻ không bằng lòng. Ông vội vàng bỏ hết đồ đạc
vào mấy cái giỏ lớn, ngỏ ý đòi mấy bao cát lại để xây hầm đưa vợ con về tạm
trú, xong ông ta lại lên xe Honda đi mất. Sáng sớm hôm sau chúng tôi lại dỡ hầm,
mang bao cát xuống bếp trả lại, rồi cùng nhau làm tạm một cái hầm mới không lấy
gì làm kiên cố lắm. Người thuê căn nhà bếp trở về sửa sang lại cái hầm, nhưng
ông chỉ đưa vợ con về có một hôm để lo thu dọn chở đồ đi nơi khác. Chiếc hầm dưới
bếp bỏ không, Thái lại mò xuống lấy thêm bao cát lên chất cho dày.
Mấy ngày sau, quốc lộ một nối vào An Cựu có vẻ tấp nập hơn trước, người tản cư
đi, người hồi cư về có vẻ đông đúc hơn. Một vài gia đình tạm trú lại một buổi
hoặc một ngày nơi sạp mộc, rồi họ lại tiếp tục đi về Phù Lương, Phú Bài.
Mỗi ngày, vợ chồng Bé xuống cho chúng tôi ít tin tức. Nào đêm qua Việt cộng về
đầy ở ngoẹo Hàng Xay. Nào sáng nay quân mình đi gỡ cờ treo trước đồn vận tải.
Hoặc: Bác ơi, sắp đánh tới nơi rồi. Họ sắp đánh chiếm lại An Cựu.
Tôi không thể nào hiểu được việc gì sẽ xảy ra nữa. Nhưng khu vực An Cựu thì có
vẻ bình yên hơn. Một hai ngày đầu, chúng tôi không thấy gì lạ, nhưng vợ chồng
Lài thì đêm nào cũng nghe tiếng chân đi qua vườn. Vài ba hôm, Hiền, Lài và Túc
về dưới Phù Lương. Nhiều gia đình tản cư về dưới đó vì nghe dưới Phù Lương, Phú
Bài có lập trại tỵ nạn. Vợ chồng Bé gan lì ở lại cho tới một hôm có mấy quả đại
bác không hiểu vì tính sai tọa độ hay cố ý rơi trúng vùng An Cựu vào đêm khuya.
Lúc đó chúng tôi đang nằm trong hầm, mỗi người đều bị dội bật lên và túm chặt lấy
nhau. Hai ba tiếng nổ liên tiếp thật gần rồi im lặng hẳn. Sáng ra Thái đi ngóng
tình hình, thấy ngoài đường người ta khiêng mấy người bị thương đặt bên đường,
tìm cách đưa đi bệnh viện Mỹ. Gần chín giờ sáng, một đoàn xe lính đi lên, nhưng
không chiếc nào dừng lại. Rồi tới mười giờ, những người lính biệt động quân, nhảy
dù, từ dưới Phú Bài đi bộ lên. Không có phương tiện nào nữa, mấy người bị
thương đã chết. Hai căn nhà hoàn toàn hư hại, mái tôn của nhà trúng đạn văng tuốt
ra tận sau đường rầy. Rồi đêm hôm sau lại nổ nữa, lần này xa hơn một chút, và
sáng hôm sau, vợ chồng Bé hớt hơ hớt hải bế bồng nhau xuống nhà chúng tôi:
- Không ở được rồi. Lính mình ở Sài Gòn ra, đánh lớn lắm. Đang chiếm lại nhà
bưu điện. Dân dồn về hết nơi trường kiểu mẫu. Đêm qua bom chơm rơi trên xóm
con, mấy cái nhà nữa bị sập.”
Má tôi thở dài. Thái lo lắng:
- Có ai bị thương không?
- Không, may người ta đều ở hầm hết. Đêm qua anh tưởng nguy rồi chớ.
Và không đợi hỏi ý kiến ai, vợ chồng Bé, Thu cùng mấy đứa nhỏ gồng gánh, bồng bế
đưa nhau về Phù Lương.
Má tôi thấy tình hình gay go quá, nửa muốn đi nửa muốn không. Má tôi vẫn ngóng
đợi tin tức ở Nam Giao, Từ Đàm. Nhưng có được chút tin tức nào thì chỉ toàn là
những tin tức làm chúng tôi thêm tuyệt vọng.
Trong những ngày trước, dân chúng Huế chết vì đại bác, vì bom máy bay, vì bị đấu
tố, điểm chỉ. Chúng tôi ở An Cựu, coi như giáp với ngoại ô thành phố, có chạy
loạn thì cũng chạy vì sợ bị Việt cộng bắt, hoặc bị trúng đạn chết oan. Nhưng lần
này, ác chiến đã diễn ra khắp cùng thành phố. Một vài nơi quân quốc gia đã chiếm
lại được, những lá cờ giải phóng đã được gỡ xuống. Ở đồn Trường Bia đã thấy thấp
thoáng lính ra vào, nhưng ở đồn vận tải vẫn bỏ không. Cầu An Cựu ban ngày được
Mỹ lên canh gác và sửa chữa. Phải nối xong mấy cái cầu, quân đội mới dàn qua
bên phố được. Phía bên hữu ngạn mới chỉ yên ổn có mấy vùng. Tin tức đưa về
thành nội, phố Trần Hưng Đạo vẫn do họ chiếm giữ. Ở Nam Giao, Bến Ngự, Từ Đàm vẫn
là nơi họ đóng quân.
Chúng tôi về lại thành phố đúng lúc phe quốc gia cố giành lại từng tấc đất thật
là một trò đùa nguy hiểm. Nhưng chạy thoát thân một mình để một nửa gia đình bị
kẹt lại, quả trong lòng chúng tôi không ai muốn thế.
Giữa lúc chúng tôi được trú ngụ ở một phần đất tương đối ít nguy hiểm thì thành
phố Huế rơi vào lúc ngập súng đạn, máu đổ. Và nhờ có một người thoát từ phố về,
chúng tôi biết được những tin tức kinh hoàng bên kia sông Hương.
Một buổi sáng, Thái thấy một đoàn xe đi lên, tới cầu rẽ lên phía Phú Cam, rồi rất
nhiều đoàn lính dù, biệt động quân đi bộ từ dưới Phú Bài lên. Một lúc sau lại
thấy Mỹ tới sửa tiếp cầu An Cựu. Thái kêu tôi ra đường:
- Người ta đi lại nhiều rồi chị.
Má tôi dặn:
- Đừng có ra đường nghe tụi bây. Quân mình lên là sắp đánh nhau lớn rồi đó.
Quả như lời má tôi đoán. Chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ sau khi đoàn lính đi qua,
là tiếng súng lớn nhỏ nổi lên ở miệt Phú Cam, Bến Ngự. Và một số dân chúng bồng
bế nhau chạy loạn về An Cựu để xuống Phù Lương.
- Đánh nhau lớn rồi.
Má tôi kêu chúng tôi chui vào hầm hết. Nhưng gần tới trưa chúng tôi mới nhớ ra
là nhà chưa có gì ăn, chỉ còn ít gạo.
Thái nói:
- Hồi nãy con thấy dưới Mù U có bán thịt heo. Dưới đó với chỗ mình ở yên rồi,
thuộc vùng quốc gia rồi.
Má tôi làm thinh. Thái lại nói:
- Để con với chị Vân đi mua thịt. Họ bắn nhau ở trên Bến Ngự lận mà bác.
Tôi cũng muốn ra đường coi tình hình nên nói vô giúp Thái:
- Con với nó chạy ra mua một chút về liền mà má.
Má tôi thở dài:
- Ừ, mà đi mau nghe.
Tôi theo Thái chui ra khỏi hầm. Má tôi dặn:
- Tránh đạn mà đi nghe con.
Câu nói của má tôi làm tôi vừa thương vừa buồn cười. Làm sao tránh đạn được.
Nhưng tôi cứ dạ cho má tôi yên lòng. Tôi với Thái không đi xuống Mù U mà rủ
nhau đi ra thẳng phía cầu An Cựu.
Thiệt chúng tôi đã gan cùng mình. Ngoài đường không có một người đi, lính Mỹ
lính Việt xuôi ngược tíu tít chuyển quân.
Họ chả buồn chú ý tới chúng tôi nữa. Chúng tôi ra tới cầu An Cựu, thấy cầu nổi
đang được công binh Mỹ làm gần xong, chúng tôi không dám đi đường cái mà vòng lối
sau đi theo con đường nhỏ sau ruộng mà về nhà. Nhiều hố bom đào những hầm lớn,
trời mưa, nước đọng thành từng vũng. Ngang qua một khu vườn bỏ không, chúng tôi
nghe thấy tiếng động sau một bụi tre.
Thái kéo tôi:
- Đi nhanh chị.
Tôi tò mò ngoái lại nhìn qua những nhánh tre thưa, tôi nhìn thấy những ngôi mộ
đất đắp vội vàng, ở trên mộ cắm thẻ kiểm tra và cạnh đó, một chiếc hầm cá nhân,
một xác lính Bắc Việt đang nằm vắt nửa trên nửa dưới miệng hầm, không biết bị
thương hay đã chết, cạnh đó một hố bom và những cành cây khô, những nhánh tre
ngã gãy tả tơi. Qua mấy ngôi vườn bỏ hoang, chúng tôi tới một thửa ruộng nhỏ
vuông vắn, ruộng bỏ không và nước lúp xúp. Tôi không biết đường nên cứ đi sau
Thái. Có tiếng máy bay tới gần, Thái kéo tôi nằm mẹp xuống đường, đợi cho máy
bay khuất mới tiếp tục đứng lên đi lần về nhà. Khi tôi đứng dậy, tôi bỗng nghe
tiếng rên rỉ. Tôi dừng lại thì Thái đã kéo tay tôi: Đi chị. Thái nói nhỏ:
- Bọn họ bị thương, không khéo họ bắn mình. Đi ngả tắt ni thiệt dại hết sức.
Thái cầm chặt tay tôi và lôi tôi đi theo nó. Nhưng tiếng rên một lúc một rõ và
một van nài hơn. Cứu tôi với. Cứu tôi với. Cứu tôi với. Tôi không thể làm ngơ
được, rõ ràng là tiếng người sắp chết. Tôi nhìn quanh quất và chợt nhận ra một
thanh niên đang gục bên một chiếc hố nông, hình như người ta đào rồi bỏ dở nửa
chừng, hay một miếng bom nào cày lên cũng nên. Thanh niên mặc một chiếc áo măng
tô màu xám, dính đầy máu. Thái nhìn thấy và nó biết không phải quân giải phóng.
Tôi kéo Thái lại gần:
- Chắc là sinh viên hay học sinh chi đây.
Chúng tôi đã đứng bên cạnh. Hình như nhận ra tiếng chân người, khuôn mặt bê bết
đất ngẩng lên, một giòng máu rỉ chảy bên mép. Thanh niên đưa tay ôm ngực và muốn
gục xuống. Thái vội nhảy xuống hố đỡ thanh niên dậy:
- Tôi chết mất,” người thanh niên rên rỉ.
- Anh ở mô tới?
Thái cúi tai sát người thanh niên. Anh ta cố gắng đưa tay chỉ về phía, phía trước
là những vườn cây. Tôi không hiểu. Thái hỏi:
- Anh ở bên phố thoát sang?
Thanh niên gật đầu.
Vừa lúc đó lại có tiếng máy bay tới gần. Lần này hình như tới mấy chiếc và bay
liệng ngay trên đầu chúng tôi. Người thanh niên ra dấu chúng tôi nên lánh đi và
cho biết Việt cộng còn ẩn núp trong nhiều khu vườn nơi này nên Thái đưa tay ra
dấu cho tôi đi trước rồi dìu thanh niên đứng lên. Tiếng máy bay như sắp hạ xuống
trên đầu, Thái hét lớn:
- Chạy vô nhà trước mặt.
Tôi chạy thẳng vào chiếc ngõ mở sẵn, Thái đã tới sát lưng. Chúng tôi bước qua mấy
bực thềm là vào nhà. Căn nhà bỏ không, có một hầm cát nhưng Thái vừa nhìn vào
đã bụm miệng lùi lại:
- Có người chết.
Tôi định chạy ra nhưng bên ngoài đã có tiếng súng nổ. Một loạt đạn trên máy bay
bắn xuống. Tiếng rốc két như rơi ngay trên đỉnh đầu. Thái đành kéo tôi chạy xuống
bếp, ở đây có chiếc bể cạn. Thái đặt thanh niên ngồi dựa nơi bể nước rồi kéo
tôi bắt nằm sấp xuống đất.
- Đừng có ngẩng đầu lên. Có đạn ngoài vườn đó.
Tôi nằm sát xuống đất, hai tay ôm lấy đầu. Thái bình tĩnh hơn, nó xé áo lau vết
thương cho thanh niên và băng bó lại. Người thanh niên đã bớt sợ và tỉnh táo
hơn. Anh cho biết anh ta tên là Khâm, ở trong thành nội. Anh đã thoát được bằng
cách giả làm đàn bà, chạy theo đoàn người tràn ra cửa thành và vét hết tiền đem
theo để thuê một chuyến đò qua sông. Anh mở hé chiếc áo măng tô ra, bên trong
là vạt áo dài màu xanh nhuộm đầy máu. Chiếc khăn trùm trên đầu đã rơi mất tự
bao giờ.
Tiếng máy bay vẫn lượn vòng, mặc tiếng đạn từ dưới đất bắn lên như mưa, và cứ mỗi
vòng tròn lượn trở lại là những loạt rốc két bắn xuống xối xả. Tim chúng tôi đập
liên hồi. Chắc giờ này má tôi ở nhà lo lắng lắm, theo phương hướng thì tôi đoán
ở phía nhà tôi không việc gì, mé này gần Phủ Cam. Nằm ở nơi đây tôi thấy bấp
bênh quá, có thể trúng đạn bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ tới chiếc hầm ở trên nhà
nhưng Thái cho biết là có người chết. Tôi tò mò hỏi Thái:
- Em thấy gì trong hầm vậy?
- Có một người chết ở trong đó. Dễ sợ lắm, em nhìn vô thấy một người nằm ngửa,
tay chân khô queo, hai mắt như còn mở và hướng về miệng hầm. Bên cạnh đó có những
vũng máu đặc, em nhìn thấy mấy con chuột đang chạy lui chạy tới lăng xăng, có
con đang ngậm vào đầu ngón tay ngón chân của xác chết.
Tôi rùng mình, muốn bỏ ngôi nhà chạy ra ngay. Nhưng bên ngoài lúc này đầy rẫy sự
nguy hiểm. Tiếng súng dưới đất nhỏ dần rồi rút về miệt xa hơn. Hình như họ đã bỏ
những hố cá nhân để chạy thoát khi tiếng máy bay còn lượn vòng. Và khi tiếng
máy bay quành trở lại thì không còn nghe tiếng bắn trả ở xung quanh nơi chúng
tôi núp nữa. Khâm có vẻ tỉnh táo hơn, anh đã tựa được lưng vào thành bể cạn,
Thái lấy cái lon múc nước ở bể cạn cho Khâm uống nhấp nháp. Anh ta mất máu nhiều
quá, khuôn mặt xanh lè và hai mắt sâu, chứng tỏ nhiều đêm mất ngủ. Mặc dù tiếng
đạn dưới đất không còn bắn lên nữa, nhưng máy bay vẫn lượn vòng trên đầu, chúng
tôi biết là chưa thể thoát ra khỏi ngôi nhà này được. Khâm nói, giọng yếu ớt:
- Mấy ngày trước chỉ sợ bị giải phóng bắt, xử tử. Chỉ sợ chết bom. Nhưng lúc
này sao tự nhiên tôi chẳng sợ gì nữa. Tan nát hết rồi.
Và Khâm bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về cuộc chạy trốn của Khâm. Chuyện của những
người kẹt ở bên kia dòng sông Hương.
No comments:
Post a Comment