Thành phố Westminster, California, ngày 23 tháng 2 năm 2014,
Kính thưa Thủ tướng,
Tôi, Bằng Phong Đặng văn Âu, thường công
kích những nhà trí thức và những “lão thành cách mạng” viết kiến nghị gửi lên
lãnh đạo Đảng. Nay tôi lại viết kiến nghị gửi đến Thủ Tướng, chắc hẳn Thủ tướng
và mọi người ngạc nhiên lắm? Tôi xin giải thích:
Cách đây hơn 2 tháng, ngày 18 tháng 12
năm 2013, tôi viết cho Thủ Tướng hai bức thư với tư cách là một ông già nhà quê
miệt vườn lớn tuổi hơn nói chuyện với một người có tất cả mọi thứ trên đời,
quyền lực – quyền bính – quyền hành, nhưng thiếu một thứ quyền duy nhất: Đó là
quyền uy. Thứ quyền mà bất cứ người lãnh đạo quốc gia nào do dân, vi dân cần
phải có để tạo sức mạnh cho Đất Nước và Dân Tộc. Cách cai trị của cộng sản dựa
trên sự dối trá, lừa đảo, tham nhũng, bạo lực thì không một người lãnh đạo nào
mà dân chúng không khinh bỉ, dù cho bộ máy tuyên truyền khéo léo tô vẽ tới đâu.
Hôm nay, ngày 21 tháng 2 năm 2014, tôi
viết kiến nghị cho Thủ Tướng với tư cách là một Người Lính Việt Nam Cộng Hòa,
bởi vì tôi dựa theo bản tin ngày 19/2, tại hội nghị bàn về quy chế phối hợp
giữa Mặt trận Tổ quốc và Chính phủ, một số đại biểu đã đề cập tới cuộc chiến
tranh biên giới phía Bắc cách đây 35 năm. Trao đổi về vấn đề này, Thủ tướng
khẳng định: “Đảng, Nhà nước không bao giờ quên cuộc chiến tranh biên giới phía
Bắc, cũng không bao giờ quên công lao của những đồng chí, đồng bào mình chiến
đấu hy sinh để giành thắng lợi trong cuộc
chiến chống xâm lược ngày
17/2/1979″.
Hồi đầu năm 2014, Thủ Tướng gửi một
thông điệp tới đồng bào rằng Đảng sẽ cần phải thay đổi thể chế chính trị, đã
làm cho tôi vui mừng vì tin rằng ông bắt đầu nghe theo lời khuyến nghị của lão
già nhà quê này. Không cần phải là người thông minh, bất cứ người bình thường
nào đều phải biết lựa chọn: hoặc hiển Thánh, hoặc tội đồ dân tộc. Nay trong lời
tuyên bố mới nhất, ông nói đến năm chữ “cuộc chiến chống xâm lược” là
ông khẳng định lập trường mà Người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã đem xương máu để
bảo vệ quốc gia Miền Nam, nên tôi viết kiến nghị cho Thủ Tướng. Bất cứ ai, dù
là người cùng đinh mà cương quyết chống quân xâm lược và giữ nền độc lập, tôi
đều kính trọng.
Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH)
và nước Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) là hai quốc gia có thể chế chính trị riêng do
quốc tế nhìn nhận. Nước VNDCCH, dùng chiêu bài giải phóng dân tộc để xâm lăng
nước VNCH nhằm nhuộm Đỏ thế giới theo chỉ thị của quốc tế cộng sản. Với tính
trạng Đất Nước khốn đốn về mọi mặt như ngày hôm nay, dù bộ máy tuyên truyền
cộng sản cố gắng nhồi nhét vào đầu óc nhân dân đến thế nào đi nữa, cộng sản
cũng không thể nào biện minh cuộc chiến Nam Bắc trước năm 1975 là cuộc chiến
tranh giải phóng. Cộng sản gán cho quân cán chính Miền Nam bằng mấy chữ Ngụy
quân – Ngụy quyền, làm tay sai cho Đế quốc Mỹ, là một hình thức bôi nhọ đối
phương để giương danh chính nghĩa của mình mà thôi.
Việt Nam Cộng Hòa không phải của ông Ngô
Đình Diệm, của ông Nguyễn văn Thiệu. Việt Nam Cộng Hòa là một thể chế chính trị
tôn trong quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận và quyền sống, quyền mưu cầu
hạnh phúc. Đó là lý tưởng mà nhân loại theo đuổi, chứ không riêng gì một dân
tộc nào. Người Lính Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu cho lý tưởng vừa nêu, chứ không
giống như người lính Miền Bắc ôm niềm tự hào là “Bộ Đội Cụ Hồ”. Ngày nay, chính
những cựu “Bộ Đội Cụ Hồ” đã công khai nhìn nhận trên đài phát thanh RFA rằng họ
ngưỡng mộ lý tưởng Việt Nam Cộng Hòa.
Ngày 17 tháng 2 vừa rồi, nhân dân đến
làm lễ tưởng niệm các chiến sĩ chống quân xâm lược Trung Cộng, ai đã ra lệnh
cho đàn ông đàn bà ra nhảy múa ưỡn ẹo một cách thô bỉ trong tiếng nhạc mở hết
công suất để phá đám? Tôi hỏi câu hỏi đó, bởi vì không lẽ Thủ tướng một mặt ra
lệnh làm chuyện bỉ ổi ấy, một mặt lại mạnh mẽ tuyên bố cương quyết chống lại
quân xâm lược? Phải chăng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hay Bí thư Thành ủy Hà
Nội Phạm Quang Nghị vâng lệnh Trung Cộng thi hành chuyện bỉ ổi ấy mà Thủ tướng
không cản được? Nếu sự thật đúng như giả thuyết nêu trên, tôi đề nghị ông hãy
nói thẳng sự thật đó trên các phương tiện thông tin đại chúng, thì toàn thể
nhân dân trong nước và hải ngoại sẽ ủng hộ ông để chống lại bọn khom lưng làm
tay sai cho ngoại bang.
Truyền thống chống xâm lược trong lòng
dân tộc Việt Nam mạnh mẽ vô cùng. Cộng sản đạt được thắng lợi là do chiêu bài
chống quân xâm lược với sự viện trợ khi giới của Đế quốc Đỏ; chứ không vì tính
ưu việt của chủ nghĩa cộng sản. Lịch sử đã chứng minh tổ tiên ta không có chủ
nghĩa cộng sản đã từng đánh bại quân xâm lược. Đảng Cộng sản không thể dùng bạo
lực để tiêu diệt tinh thần bất khuất ấy được đâu. Những người trẻ sinh ra và
lớn lên trong lòng chế độ bị nhồi nhét những điều dối trá mà họ vẫn dũng cảm,
kiên cường đứng lên chống quân xâm lược, thì họ không phải là người phàm. Họ
chính là những bậc Thánh từ Trời sai xuống cứu dân tộc Việt Nam đó.
Tôi biết trong Đảng Cộng sản có những
phần tử bị mua chuộc, cam tâm làm nô lệ cho Trung Cộng để giữ địa vị, để vơ vét
của cải. Giải quyết nội bộ có nhiều tên phản quốc cui rúc, chắc chắn rất khó
khăn. Nhưng tôi có cách giúp Thủ tướng để loại trừ những phần tử ấy.
Nếu Thủ tướng bảo đảm tính mạng của tôi,
tôi sẽ về trong nước để trình bày riêng cho Thủ tướng. Hoặc Thủ tướng không thể
rời nước trong lúc này thì phái người thân tín của Thủ tướng, như Tướng Võ viết
Thanh chẳng hạn, sang gặp tôi, tôi sẽ cống hiến mưu kế.
Kính thưa Thủ tướng,
Thời gian cấp bách lắm rồi, không thể
chần chờ, trì hoãn được nữa. Thủ tướng hãy nhớ một điều: Lưu danh thiên cổ hay
lưu xú vạn niên, hiển Thánh hay thành tội đồ là ở phút giây này đây. Ngay cả hy
sinh trong việc xóa bỏ cơ chế cộng sản, tiêu diệt đứa phản quốc, Thủ tướng cũng
sẽ được toàn dân ghi ơn và Thủ tướng sẽ hiển Thánh. Bằng cớ là Thủ tướng đề
nghị: “Tất cả chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc đều phải được thờ cúng, nhang
khói” cơ mà!
Kiến nghị này tuy không có người thứ hai
ngoài tôi ký, nhưng tôi tin rằng bất cứ người nào có ý chí chống quân xâm lược,
giữ toàn vẹn lãnh thổ đều ký vào. Cho nên tôi không cần kêu gọi mọi người phải
ký vào để được Thủ tướng lắng nghe. Chỉ có những kẻ phản quốc, bọn nô lệ ngoại
bang mời không ký mà thôi.
Trân trọng,
Bằng Phong Đặng văn Âu
No comments:
Post a Comment