Wednesday, December 4, 2013

CHỈ CÓ 271 TỪ LÀM NÊN BÀI DIỄN VĂN VĨ ĐẠI NHẤT LỊCH SỬ NHÂN LOẠI

"... Chính quyền của dân, do dân và vì dân, sẽ không biến mất khỏi trái đất này."

Ngày 19/11/1863, bài diễn văn Gettysburg được Tổng thống Mỹ khi đó là Abraham Lincoln đọc trước 15.000 người tại trong buổi lễ khánh thành Nghĩa trang quốc gia Gettysburg ở Pennsylvania. 150 năm sau, nó vẫn được coi là phát biểu chính trị vĩ đại nhất từ xưa tới nay.
Chỉ gói gọn trong 10 câu (271 từ), song bài diễn văn đã được tất cả các đời Tổng thống Mỹ sau đó nghiên cứu từng câu từng chữ như một hình mẫu về tính hùng biện.
Theo Tiến sĩ John R Hale, Giám đốc nghiên cứu về tự do tại Đại học Louisville (Kentucky, Mỹ), vẻ đẹp trong bài diễn văn của Tổng thống Lincoln chính là ở độ chính xác của nó: "Diễn văn Gettysburg của Lincoln có lẽ là diễn văn tuyệt vời nhất từng được viết... Ông đã tóm tắt cả lịch sử nướcMỹ chỉ trong vài câu, đồng thời đưa ra một động lực mới để tiếp tục chiến đấu, để những người đã ngã xuống tại Gettysburg 'sẽ không hy sinh một cách vô ích'."

Thậm chí, có người cho rằng diễn văn của Lincoln đi trước thời đại và đó là lý do tại sao đến giờ nó vẫn làm rung động lòng người khi người nghe mệt mỏi với những bài nói dài dòng văn tự.
Chân dung cố Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln
Chúng tôi xin giới thiệu bản dịch bài diễn văn của cố Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln đúng 150 năm trước đây:

Tám mươi bảy năm trước, ông cha chúng ta đã khai sinh ra trên lục địa này một quốc gia mới, được thai nghén trong Tự do, và sống hiến dâng cho lý tưởng được đề ra, rằng tất cả mọi người được tạo hóa sinh ra bình đẳng.

Giờ đây chúng ta bị lâm vào một cuộc nội chiến lớn, thử thách xem quốc gia này, hay bất cứ quốc gia nào được thai nghén và sống hiến dâng như thế, có thể tồn tại được lâu dài hay không. Chúng ta gặp nhau trên một chiến trường lớn của cuộc chiến này. Chúng ta đến để hiến dâng một phần đất nhỏ của chiến trường này làm nơi an nghỉ cuối cùng cho những người đã để lại mạng sống mình tại đây, để cho quốc gia này có thể tồn tại. Tất cả đều phù hợp và chính đáng để chúng ta làm việc này.

Tuy nhiên, theo một nghĩa rộng hơn, chúng ta không thể hiến dâng – không thể tôn phong – không thể thánh hóa – miếng đất này. Chính những con người dũng cảm đã chiến đấu tại đây, dù còn sống hay đã chết, đã làm thiêng liêng nó, vượt xa khả năng kém cỏi của chúng ta để thêm hay bớt đi điều gì cho nó. Thế giới sẽ ít chú ý, hay nhớ lâu những gì chúng ta nói ở đây, nhưng sẽ không bao giờ quên điều gì họ đã làm ở đây. Chính chúng ta, những người còn sống, mới phải hiến dâng mình cho công việc dở dang mà những người chiến đấu ở đây đã tiến hành một cách cao quý. Chính chúng ta mới là những người phải hiến dâng mình cho nhiệm vụ lớn còn ở trước mặt – rằng từ những người chết được vinh danh này chúng ta sẽ nhận lấy sự tận tụy nhiều hơn cho sự nghiệp mà họ đã cống hiến đến hơi thở cuối cùng – rằng chúng ta ở đây sẽ có quyết tâm cao để cho những người đã ngã xuống sẽ không hy sinh một cách phí hoài – rằng quốc gia này, dưới ơn trên của Chúa, sẽ chứng kiến sự tái sinh của tự do – và rằng chính quyền của dân, do dân và vì dân, sẽ không biến mất khỏi trái đất này.

Dưới đây là nguyên văn bài diễn văn bằng tiếng Anh của cố Tổng thống Lincoln:

Four score and seven years ago our fathers brought forth on this continent, a new nation, conceived in Liberty, and dedicated to the proposition that all men are created equal.

Now we are engaged in a great civil war, testing whether that nation, or any nation so conceived and so dedicated, can long endure. We are met on a great battle-field of that war. We have come to dedicate a portion of that field, as a final resting place for those who here gave their lives that that nation might live. It is altogether fitting and proper that we should do this.

But, in a larger sense, we can not dedicate -- we can not consecrate -- we can not hallow -- this ground. The brave men, living and dead, who struggled here, have consecrated it, far above our poor power to add or detract. The world will little note, nor long remember what we say here, but it can never forget what they did here. It is for us the living, rather, to be dedicated here to the unfinished work which they who fought here have thus far so nobly advanced. It is rather for us to be here dedicated to the great task remaining before us -- that from these honored dead we take increased devotion to that cause for which they gave the last full measure of devotion -- that we here highly resolve that these dead shall not have died in vain -- that this nation, under God, shall have a new birth of freedom -- and that government of the people, by the people, for the people, shall not perish from the earth.


No comments:

Post a Comment